“Thật sao?” Môi Kim Chính Dân hơi mím lại, không phải là dáng vẻ rất để ý. “Nhìn em xem, cũng khóc thành mặt mèo rồi. Thật đáng tiếc, rõ ràng ăn mặc xinh đẹp như vậy nhưng bây giờ khóc làm lem hết phấn trang điểm.”
“Chính Dân, em mặc đồ hầu gái có trở nên xinh đẹp hơn sao?” Ô Tiêu Tình hít mũi một cái, mặc dù không có biện pháp nhìn bộ dáng của mình lúc này nhưng nước mắt, nước mũi chảy xuống làm tình huống thêm bi thảm, dù không soi gương cô cũng có thể tưởng tượng gương mặt thảm hại của cô bây giờ.
“Đúng. Em trở nên thật đáng yêu, rất đáng yêu.” Đáng yêu đến mức làm nhịp tim của anh không ngừng tăng gia tốc mà đập điên cuồng.
Nhưng mà, vì sao cô lại đặc biệt ăn mặc trở nên xinh đẹp cho anh nhìn? “Cái chị Thụy Thụy gì gì đó là kẻ giật dây, bắt em ăn mặc xinh đẹp như vậy sao? Hơn nữa bây giờ là nửa đêm, một mình đi trên đường về nhà, chẳng lẽ em không thấy sợ sao?”
“Anh yên tâm đi! Chị Thụy Thụy nhờ một chủ cửa hàng lái xe đưa em đến dưới lầu, cho khi nhìn thấy em bình an mở cửa vào nhà, người ấy mới rời đi.”
“Cái gì? Người chủ cửa hàng đó là ai? Em cho người đàn ông khác chở mình về nhà sao?”
“Em cũng không có biện pháp, xe của người chủ cửa ấy là xe hai người ngồi rất tiện lợi, chị Thụy Thụy lại không biết lái xe, em đương nhiên chỉ có thể nhờ vị khách đó đưa em về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-giup-viec-ngoan-ngoan-muon-thanh-hu/2337630/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.