Nhã Lệ nhìn cô nữ hầu nhỏ bị mình hành hạ đến khổ sở như vậy cũng thu hồi nụ cười đùa giỡn lại, nếu không thu tay lại chỉ sợ núi băng bên cạnh sẽ phun lửa.
Nhã Lệ vô tội nhún nhún vai. Cô vốn muốn làm cho cô nữ hầu nhỏ mạnh dạn trải lòng. Cuối cùng nhìn về phía Hạ Vi Tử đang khóc đến hoa lê đẫm lệ, cô chỉ có thể dặn dò: “m gái, chuyện tình cảm không phải là trò đùa, có một số việc không phải nói bỏ là bỏ được, nếu không em sẽ hối hận cả đời, tự em suy nghĩ thật rõ ràng đi!”
Nhã Lệ bất đắc dĩ cười cười với Tiêu Tử Thăng, thấp giọng nói: “Cô gái ngốc này giao lại cho anh, tôi đã cố gắng hết sức, chuyện còn lại phải dựa vào chính anh.” Nói xong, cô ngược lại cố làm ra vẻ không sao hất hất tóc, “Aiz, tôi nên trở về nhà chăm sóc sắc đẹp một chút, gần đây đối phó với truyền thông thật sự mệt mỏi.”
“Cám ơn.”
Lúc Nhã Lệ đi lướt qua người Tiêu Tử Thăng, nghe được hai chữ trầm thấp này. Trong lòng cô không khỏi ấm áp, cười yếu ớt rời đi.
Mỹ nam núi băng tốt như vậy lại thua trên người một cô nữ hầu ngu ngốc, thật sự là……. Quá phí của trời.
Sau khi Nhã Lệ rời đi, Hạ Vi Tử vẫn còn đang đắm chìm trong ảo tưởng không thể ở chung một chỗ cùng với Tiêu Tử Thăng nữa. * Nếu rời khỏi anh, giấc mộng của cô, bạch mã hoàng tử của cô……. Đều tan thành mây khói.
Hạ Vi Tử nhỏ giọng khóc, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-giup-viec-cua-thien-binh/1531821/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.