Chương trước
Chương sau
Ngày hôm nay hết giờ làm, Thái Gia Tuyền mới ngồi lên xe xong, Hạ Cẩm Hiên liền phát giác cô có cái gì không đúng."Thế nào?" – Khởi động xe từ từ chạy trên đường, Hạ Cẩm Hiên tựa như lơ đãng hỏi.

Thái Gia Tuyền ngơ ngác nhìn phía trước, không trả lời, Hạ Cẩm Hiên cũng không có hỏi nữa, hai người cứ an tĩnh như vậy một đường trở về nhà.

Mới vừa vào cửa nhà, Thái Gia Tuyền liền bị Hạ Cẩm Hiên vào cửa ở phía sau bắt lại, cúi người hôn lên môi của cô, hai cánh tay ôm cô thật chặt, tựa hồ muốn đem cô nhu vào bộ ngực mình. Thái Gia Tuyền sửng sốt một hồi, sau đó nhắm mắt lại, dịu dàng đáp lại nụ hôn của hắn. Khi hắn dịu dàng trước mặt, cô luôn là không rảnh mà bận tâm cái khác nữa.

"Cún con, hứa với anh, có tâm sự không được gạt anh, được không?" - Hạ Cẩm Hiên nhẹ nhàng buông cô ra, giọng nói không dễ phát giác mang theo đau lòng.

Thái Gia Tuyền thật sâu nhìn hắn, đưa tay xoa lấy gương mặt anh tuấn đẹp trai của hắn, mỉm cười nói: "Được, vậy là anh cũng không được lừa gạt em đây?"

“Nhưng anh chưa từng có lừa gạt em cái gì." - Hạ Cẩm Hiên kiên định nói.

" Cái kia trong nhà chính là cái gì?" - Thái Gia Tuyền buồn cười nhìn của hắn, chỉ chỉ sau lưng. Mới vừa vào nhà, cô đã hửi được hương thơm của hoa hồng, khứu giác cô rất phù hợp với con vật cầm tinh của cô.

Hạ Cẩm Hiên ngẩng đầu nhìn trong phòng, ngay sau đó cong cong khóe miệng, học bộ dạng Thái Gia Tuyền, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đắc ý nói: "Hôm nay là sinh nhật của anh, dĩ nhiên đây là tiếp theo. Quan trọng nhất là, anh đã thuận lợi tốt nghiệp chuyền ngành cơ giới học."

Thái Gia Tuyền hai mắt vụt sáng lên hưng phấn nhìn hắn: "Thật? Thật tốt quá! Chúc mừng anh! ! Còn có sinh nhật vui vẻ! ~~" - vừa nói vừa nghiêm mặt khổ nói: "Nhưng là anh không nói sớm, em đều không có chuẩn bị quà tặng."

"Em chính là quà tặng tốt nhất ~" - Hạ Cẩm Hiên mang theo giọng mũi, mập mờ chôn ở trên cổ cô, làm chuyện xấu hà hơi nóng.

Thái Gia Tuyền bị khí nóng ngứa phải rụt cổ: "Ha ha, tốt lắm á..., cho em xem xem anh chuẩn bị cái gì." - Vừa nói vừa đẩy hắn ra, rồi đi về phía phòng ăn.

Hạ Cẩm Hiên đi theo ở sau lưng cô, ánh mắt cưng chiều thủy chung chưa từng rời đi bóng dáng của cô.

Trong nháy mắt đèn phòng ăn sáng lên, Thái Gia Tuyền quả thật không thể tin được ánh mắt của chính mình, cả bàn ăn cũng bị bao vây ở trong biển hoa hồng, mà trên bàn bày đầy thức ăn ngon càng thêm tinh xảo, rất nhiều món Thái Gia Tuyền đều chưa thấy qua . Hương thơm của thức ăn hòa lẫn mùi hoa hồng thơm ngát, khứu giác cùng thị giác mãnh liệt bị đánh thẳng vào khiến Thái Gia Tuyền hưng phấn không tả được.

"Tiểu Hiên hiên, thật là lãng mạn nha ~" - Thái Gia Tuyền tựa như làm nũng kêu nick name của hắn, quay đầu lại cười duyên nhìn hắn.

Hạ Cẩm Hiên nhìn thấy người mỉm cười rực rỡ đối với mình đến si ngốc đứng ở trong bụi hoa, bất giác có chút lâng lâng, nhưng này cảm giác không có kéo dài quá lâu, bởi vì Thái Gia Tuyền lại lên tiếng: "Có phải Tề Minh dạy anh hay không?"

Nhất thời Hạ Cẩm Hiên cảm thấy cả người cũng hóa đá, thất bại nhẹo đầu, nheo lại mắt đẹp ánh mắt của nhìn chằm chằm Thái Gia Tuyền, nói: "Thế nào? Em cảm thấy anh không thể nào có tế bào lãng mạn sao?"

Thái Gia Tuyền làm bộ dáng nhìn trời suy tư, sau đó nặng nề gật đầu một cái.

"Được!" - Hạ Cẩm Hiên hung ác nói: "Em tối nay chết chắc! !"

"Nói như vậy không phải Tề Minh dạy anh? Vậy sao anh nghĩ đến phải làm như vậy hay thế? Cũng không phải là lễ tình nhân." - Thái Gia Tuyền bắt đầu líu ríu, hưng phấn liến thoắng không ngừng, hiển thị rõ thần thái hạnh phúc của một cô gái nhỏ.

Hạ Cẩm Hiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nho nhỏ nói thầm: "Xem ra người không có tế bào lãng mạn của là em, không phải là anh." - Vừa nói vừa đi tới cạnh bàn ăn kéo cái ghế ra, có chút lười biếng đối Thái Gia Tuyền nói: "Ngồi đi bác sĩ Thái."

"Cám ơn, Hạ công." - Thái Gia Tuyền phản ứng cũng không chậm, không khách khí ngồi xuống (XX công là hình thức gọi tắt phổ biến của các kỹ sư ở Trung Quốc).

Đợi đến khi Hạ Cẩm Hiên ngồi xuống ở đối diện, Thái Gia Tuyền hào phóng bưng lên ly rượu đỏ nói: "Sinh nhật vui vẻ, ông cụ 26 tuổi”

Hạ Cẩm Hiên đối với ngôn ngữ kinh người của cô có chút tập mãi đã thành thói quen rồi, sóng nước chẳng xao trả lời: "Cám ơn, bà cô ế 25 tuổi!"

Thái Gia Tuyền chu mỏ nói: "Ai nói em là gái ế? Em có người muốn ~"

"Đúng vậy, anh muốn, bởi vì anh đủ ngu!" - Hạ Cẩm Hiên nói rồi uống một hớp rượu đỏ.

Thái Gia Tuyền vui vẻ cười cười, cũng bắt trước nhấp một miếng rượu, nhưng là rượu mới xuống bụng, cơ hồ cô không uống được rượu chân mày liền lập tức nhăn đến cùng một chỗ, lè lưỡi nói: "Thật là khó Uống....uố...ng!"

Hạ Cẩm Hiên nghe vậy, có chút nghi ngờ: "Anh uống thấy rất ngon, chai này là lúc cha anh lần tới trước mua, sau lại quên mang về nước, cũng sẽ không quá kém đi."

Tại thời điểm này hai tên mù rượu không biết những gì mà vứt – chai rượu vang đỏ Rafeal năm 1982 ah.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.