Chương trước
Chương sau
Thái Gia Tuyền nhìn dáng vẻ ăn cơm của hắn, không khỏi có chút hoài niệm Lâm Phong, nếu là bây giờ đang ở bên cạnh là Lâm Phong thì tốt rồi, cùng nhau ngắm biển, cùng nhau ăn hộp cơm tình yêu. . .

Cũng không biết cứ như vậy ngây người bao lâu, một cơn gió biển thổi vào cửa sổ xe, Thi Gia Tuyn khng khỏi rùng mnh một ci, từ trong trầm t bừng tĩnh lại, quay đầu lại nhn sang bn Hạ Cẩm Hin, pht hiện hn đã sm ăn xong, nghim túc nhn v phía mnh, lng my trn gơng mặt tun tú khẽ vặn lại.

Thy c quay đầu lại, Hạ Cẩm Hin dời tầm mt đi. Khng biết tại sao, hn cực kỳ kh chịu dạng vẻ mi vừa rồi của c, nha đầu ny cùng mình ở chung một chỗ cư nhiên lộ ra biểu tình mất mác như vậy, quả thật không thể tha thứ.

Không đợi Thái Gia Tuyền lên tiếng, Hạ Cẩm Hiên khởi động xe, đạp mạnh chân ga, lái lên một đoạn đường cao tốc.

Địa phương xa lạ làm cho Thái Gia Tuyền rất bất an, mà Hạ Cẩm Hiên hiển nhiên tâm tình cực kỳ không tốt, làm sao không tốt, Thái Gia Tuyền nhất thời cũng nghĩ không ra đầu mối gì, lấy hết dũng khí, rụt rè mở miệng hỏi: "Chúng ta đây là đang đi nơi nào?".

"Giáo đường!"

"À?" - Thái Gia Tuyền không hiểu nói: "Đi giáo đường làm gì?” . Mặc dù giáo đường Hamburg là một thắng cảnh di tích nổi tiếng, cô vẫn muốn bớt chút thời gian đi xem một chút, nhưng tình huống hiện nay, cô tuyệt sẽ không ngây thơ cho là Hạ Cẩm Hiên sẽ đột suất tốt bụng mang cô đi thăm danh lam thắng cảnh di tích.

Hạ Cẩm Hiên không trả lời, chỉ lo tập trung lái xe.

Thái Gia Tuyền quyết định không hỏi hắn nữa, quay đầu nhìn phong cảnh xa lạ ngoài cửa xe, kinh nghiệm nói cho cô biết, đàn ông hơn phân nửa tự đại hơn nữa lại còn hiếu thắng, tại thời điểm tâm tình không tốt, thường thường thích một người chọi cứng, cũng sẽ không cùng ai nói chuyện dù là đôi câu vài lời. Lâm Phong không phải cũng như vậy sao?

Qua thật lâu, thời điểm trời cũng bắt đầu tối đi, xe rốt cuộc dừng lại. Nhưng lại cũng không phải giáo đường Hamburg, mà là một giáo đường nhỏ bí ẩn ở trong rừng cây vùng ngoại ô. Kiến trúc được làm bằng gỗ theo phong cách cổ điển rất khác biệt, hoàn cảnh tĩnh lặng, thế nhưng đã che lên một tầng khăn che mặt thần bí nho nhỏ cho giáo đường nhỏ này.

Thái Gia Tuyền ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Hạ Cẩm Hiên, lúc này anh đang mang ánh mắt nhìn thẳng giáo đường phía trước, bình tĩnh nói: "Thời điểm anh vừa tới nước Đức, một người quen biết cũng không có, cộng thêm bất đồng ngôn ngữ , anh cơ hồ không có một người nào có thể nói chuyện, làm cho cuộc sống loạn một đoàn. Khi đó, anh mắc chứng trầm uất nhẹ, thường xuyên loạn quạng lái xe khắp nơi chẳng có mục đích, vì vậy rất tình cờ phát hiện nơi này. Cũng chính là ở chỗ này, anh biết cha xứ Al, ông luôn rất kiên nhẫn rất nghiêm túc nghe anh bày tỏ hết tâm sự, —— mặc dù anh dùng đều là tiếng Trung .".

Thái Gia Tuyền ngơ ngác nhìn hắn, hiển nhiên, hắn là lưu học sinh Trung Quốc ở Đức nổi bật kinh điển, nhưng ai có thể tưởng tượng được, hắn đã từng mất mác như thế, đã từng suy sụp tinh thần như thế? Đem ra so sánh mà nói, mình thật quá may mắn, vừa đến Đức là có thể gặp nhiều bạn tốt chịu trợ giúp mình như vậy.

Thái Gia Tuyền không hề mở miệng, nghiêm túc nghe hắn nói. Mà Hạ Cẩm Hiên từ đầu đến cuối cũng nhìn thẳng giáo đường nhỏ phía trước, dựa lưng vào cửa xe, giọng nói bình thản như mặt hồ nước không gợn sóng, giống như hắn đang nói chuyện của người khác: "Ba anh đối với anh kỳ vọng rất cao, mặc dù ông không có nói ra, nhưng anh có thể cảm thấy. Ông hi vọng anh có thể tiếp quản sự nghiệp của gia đình, có thể tiến một bước thực hiện khát vọng của ông. Cho nên anh lựa chọn học song song hai ngành quản lý tài chính cùng thiết kế chế tạo máy móc.Điều đó giúp anh chẳng những có thể quản lý hoạt động hành chính của công ty, còn phải nắm giữ cạnh tranh mấu chốt quan trọng của kỹ thuật. Phải thoát khỏi lệ thuộc vào kỹ thuật của người khác đưa vào, tránh hiện trạng bị người khác quản chế. Loại áp lực này ép anh tới thở không nổi, khi đó có một lần anh cảm thấy còn không bằng chết đi. . .".

Thái Gia Tuyền hiểu đây là triệu chứng trầm uất, dù sao làm bác sĩ ngoại khoa phần lớn là phải học lớp tâm lý học.

"Nhưng mà bây giờ đều tốt rồi, anh phát hiện tâm sự thật có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, trước kia ở trong nước bởi vì có bằng hữu, có người nhà, chưa bao giờ sẽ có cảm giác tịch mịch; cảm giác bất lực. Ở nước ngoài không giống nhau, nhất là đối với người đức kết giao rất khó, em phải chủ động rộng mở tim của mình." - Nói xong, Hạ Cẩm Hiên từ từ quay đầu, ngưng mắt thật sâu nhìn Thái Gia Tuyền: "Anh phát hiện em luôn có tâm sự nặng nề, mặc dù bình thường nhìn qua đều tốt, nhưng mỗi sáng sớm mắt đều sưng . Anh sẽ không tự tin cho rằng em sẽ đối với anh tâm sự cái gì, nhưng nơi này là địa phương tốt, em có thể dùng tiếng Trung đối với Al nói."

Thái Gia Tuyền cho tới bây giờ đều cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng lúc này nước mắt của cô đã sớm bất tri bất giác rơi đầy mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.