Chương trước
Chương sau
Hạ Cẩm Hiên ngốc, rất ngốc, hắn lớn như vậy nhưng chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, mặc dù bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt không kém Tề Minh, dưới sự “soi sáng” của Tề Minh, hắn cũng không phải tên ngốc không biết gì, chỉ là hắn chưa bao giờ có hứng thú đối với bt kỳ ngời con gi no. Hn thậm chí còn hoi nghi mnh c phải bị gay khng, nhng lại lập tức thy buồn nn bởi chính ý niệm hoi nghi của mnh. Cui cùng vẫn l T Minh cho hn một kết luận đng tin hơn: "Chẳng lẽ, cậu l yu khng lm g?"

(tru hoa ghẹp nguyệt: dạng nh tn gi y

Gay: gii tính thứ ba, ngời ta hay gọi l đồng tính nam

Yêu không làm gì: nguyên bản là “yêu vô năng”-mình đoán là chỉ nói chuyện yêu đương mà không có H, như kiểu chỉ có tình mà không có dục ấy)

Hạ Cẩm Hiên chào cũng không chào, trực tiếp cầm chìa khóa xe vọt ra ngoài. Thái Gia Tuyền sững sờ nhìn bóng lưng của hắn, nhất thời không hiểu.

"Tề Minh, tên xấu xa kia, cậu đang ở đâu?" Hạ Cẩm Hiên vừa lái xe vừa nói với Tề Minh qua điện thoại.

Khi bọn hắn ngồi trong coffee bar quen thuộc, Tề Minh nghi hoặc nhìn Hạ Cẩm Hiên, không phải hắn đuổi mình ra khỏi nhà sao, sao bây giờ cả hắn cũng đi ra rồi, chẳng phải mục đích của hắn là ở riêng một mình với Tiểu Tuyền sao? Hạ Cẩm Hiên uống nhanh cốc cà phê, ngẩng đầu nói với hắn: "Mình nghĩ, mình thích cô ấy."

Tề Minh sửng sốt thật lâu, mờ mịt hỏi: "Chỉ có vậy thôi?"

"Cậu đây là ý gì vậy? Cậu không cảm thấy mình. . . . . ." Hạ Cẩm Hiên không biết nên hình dung thế nào, nhất thời cứng họng.

"Quá rõ ràng, cậu lại không che giấu." Tề Minh trả lời với vẻ đương nhiên.

"Cậu sớm nhìn ra?"

Tề Minh gật đầu.

"Vậy sao không nói cho mình?"

"Hả? Đây là chuyện của cậu, còn cần mình đến nói cho cậu biết sao?"

". . . . . . , mình nên làm gì?"

"Cái gì là làm gì? Theo đuổi chứ sao!"

"Thừa lời, mình hỏi nên theo đuổi thế nào!"

"Mình còn không hiểu cô ấy lắm, chờ mình tìm hiểu kỹ thì mọi việc sẽ đơn giản thôi."

"Vậy cậu làm quen với cô ấy đi!" Hạ Cẩm Hiên gần như buột miệng nói ra.

". . . . . . Haha haha haha!" Tề Minh chỉ vào mặt Hạ Cẩm Hiên, cười đến cười đi. Mà Hạ Cẩm Hiên bởi vì chính mình nhất thời nói lỡ mà lúng túng rót cà phê.

"Nhưng. . . ngộ nhỡ cô ấy có bạn trai thì sao?" Tề Minh nhắc nhở, mặc dù hắn cũng chỉ là suy đoán, nhưng đối với việc người anh em tốt của mình vất vả lắm mới thích một cô gái, vẫn cảm thấy nên nhắc nhở cậu ấy trước thì tốt hơn.

Hạ Cẩm Hiên hừ nhẹ một tiếng "Mình không ngại, cô gái này, mình nhất định muốn."

Chiếu hôm ấy, bọn họ nói chuyện thật lâu mới cùng nhau về nhà, trong nháy mắt đẩy cửa đi vào, hai người cũng ngây ngẩn cả người. Trong nhà trở nên sáng sủa sạch sẽ, thức ăn thơm ngào ngạt đặt ở trên bàn, Thái Gia Tuyền bê bát canh cá đầu đá vừa làm xong ra bàn ăn. Hạ Cẩm Hiên ra vẻ không có chuyện gì đi đến trước bàn ngồi xuống, Tề Minh nhịn cười cũng ngồi xuống theo, Thái Gia Tuyền đặt bát cá trước mặt Hạ Cẩm Hiên "Cá đầu đá bạn muốn ăn đây" .

"A, Tiểu Tuyền Tuyền, bạn thiên vị nha, mình cũng muốn ăn cái đấy!" Tề Minh làm bộ như ghen ghét muốn đi giành cái bát, ai ngờ Hạ Cẩm Hiên nghiêng người cản trở hắn, đem bát cá chuyển đến bên mấy cái bát con, đang định bắt đầu ăn, suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nói với Thái Gia Tuyền: "Lại đây ngồi đi, chúng ta ăn, không cần để ý đến hắn."

Thái Gia Tuyền gật đầu một cái, dường như cảm thấy hắn rất nghĩa khí, hoàn toàn quên Tề Minh vô tội, chạy đến cùng ăn cá với Hạ Cẩm Hiên. Tề Minh cũng không thật sự tranh giành, ngược lại vừa ăn cơm vừa thưởng thức bộ dạng giống như thân mật của hai người, chỉ là trong ánh mắt mang theo sầu lo không dễ nhận ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.