Disclaimer: Đây là một đoạn độc thoại nội tâm của Cận Dịch Khẳng, hoàn toàn không liên quan đến chính văn. Bài viết được lượm lặt trên Weibo của tác giả, bởi vì không có tên nên dịch giả xin phép được đặt tên cho nó.
***
Con người sống đến 49 tuổi, rượu, thuốc, gái gú, sĩ diện có lẽ đều đã đạt đến ngưỡng bão hoà. Thôi được rồi. Nếu cứ tiếp tục sống như thế này thì chắc tôi phải “mượn” một quả thận của người khác như bố tôi để sống tiếp mất. Như vậy thì thảm hại quá. Tôi không muốn thay đổi cách sống của mình, càng không thể chấp nhận việc bản thân sẽ trở thành kẻ tầm thường, chính vì vậy, tôi quyết định chỉ sống đến 49 tuổi. Chết thế nào cũng được. Có thể tôi sẽ bị đâm cho nát sọ ở một khúc cua quanh co nào đó giữa Tứ Xuyên và Tây Tạng khi đang đua xe, cũng có thể sẽ bị người yêu của tôi hạ độc chết, một tuần sau thi thể mới được phát hiện do nhà hàng xóm khiếu nại vì bốc mùi hôi tanh. Mà có khi chết rồi, tôi vẫn phải bồi thường một khoản phí tổn thất tinh thần cho nhà bên cạnh ấy chứ. Bởi vì, tôi cá rằng nhà họ Tư sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để “hành” nhà tôi.
Khả năng thứ hai lên đến 51%.
Từ lúc có cái suy nghĩ ấy, tôi tưởng rằng mình sẽ kết hôn với người con gái tên là Bạch Ngải Đình. Cô ta từ nhỏ đã thích dính lấy tôi. Lúc tôi học cấp Hai, cô ta đeo bám tôi còn dữ dội hơn cả Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-giao/482128/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.