Long Thất không dám xuống lầu.
9 giờ 15 phút sáng, ánh mặt trời chiếu lên bộ đồ lót trên thảm trải sàn dưới chân ghế sô pha. Cận Dịch Khẳng đã thắng hai ván game, lấy được một chiếc đồng hồ của Tư Bách Lâm. Tóc cô mới gội sáng nay cũng đã gần khô, ngón tay chậm rãi quấn lấy lọn tóc. Cô đã ngồi nghịch tóc như vậy nửa ngày, vẫn chưa chịu xuống nhà.
Cô mặc chiếc áo len mềm, chân gác lên đầu gối của Cận Dịch Khẳng. Cậu ngồi trên mép sô pha, chống khuỷu tay lên đầu gối, bắt đầu quyết chiến trận thứ ba với Tư Bách Lâm. Phần thưởng lần này là chiếc áo bóng rổ phiên bản giới hạn của Bành Tử, mặc dù nó chưa thuộc quyền sở hữu của ai trong số hai người, nhưng đã bị đem ra làm chiến lợi phẩm như một điều hiển nhiên. Cận Dịch Khẳng mới bảnh mắt ra đã hên, giờ đang thừa thắng xông lên đánh bại tên hàng xóm sát vách. Tư Bách Lâm không phục, nói rằng do đêm qua ngủ muộn, đang hơi mất tập trung nên mới chấp cậu một tay.
“Ngủ muộn?”
“Ngủ muộn.”
Rõ ràng là hai từ giống hệt nhau, nhưng cái cách một người hỏi một người trả lời đó lại giống như một loại ám hiệu ngầm giữa cánh đàn ông với nhau. Long Thất liếc mắt nhìn sang, đúng lúc Cận Dịch Khẳng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đáp: “Bố đây cả đêm không ngủ, chấp con bằng cả hai tay nhé.”
Cô bèn co chân lại, đạp vào eo cậu một cái. Cậu nghiêng người, nhìn cô. Cô trợn mắt lườm cậu, cậu lại tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-giao/482125/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.