Do không mua được vé máy bay ngay trong đêm nên Đổng Tây phải đáp chuyến bay sớm nhất ngày hôm sau. Lúc đến bệnh viện đã là 9 giờ sáng, xe của phóng viên đỗ đầy trước cổng bệnh viện, cô đi lên tầng hai của tòa nhà số 5. Vừa lên đến nơi liền trông thấy có người đang ngủ gà ngủ gật ở trên dãy ghế ngoài hành lang, có người đang đứng dựa người bên cạnh cửa sổ phòng chăm sóc đặc biệt, có người đang chậm rãi đi lại trên hành lang.
Bởi vì đi quá nhanh, cổ áo khoác đã trượt xuống cánh tay, lồng ngực cô phập phồng, mái tóc hơi rối. Cô ngước mắt nhìn tấm biển treo trước cửa phòng ICU, rồi nhìn người đang đứng cách đó mười bước.
Cận Dịch Khẳng đứng đó, đứng giữa ba, bốn vị bác sĩ đầu tóc bạc trắng, trên người mặc áo blouse, cậu vừa xem tài liệu vừa nghe phân tích. Nom cậu đã gắng gượng suốt một ngày một đêm, trạng thái tinh thần không mấy ổn định, cậu vẫn luôn cúi đầu, khó thấy được vẻ mặt khuất trong bóng tối của cậu.
Bác sĩ làm động tác tay, giải thích các vấn đề trong y học.
Cậu còn chưa nghe hết câu đã liên tục đưa ra hết vấn đề này đến vấn đề khác, rồi lại bị vỗ vai hết lần này đến lần khác. Mỗi lần như vậy, Đổng Tây như thể cảm nhận được sức nặng của nó.
Đau điếng.
Cô đi đến trước cửa sổ phòng ICU.
Ban Vệ đang đứng dựa người bên cạnh cửa sổ, nghe thấy tiếng động liền nghiêng đầu nhìn sang. Hắn trông thấy cô nhưng lại không chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-giao/482101/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.