Về sau đừng bao giờ nhìn tôi, đừng bao giờ tới tìm tôi, cũng đừng bao giờ cho tôi mượn lửa. Đừng tuỳ tiện cùng tôi nói chuyện. Chúng ta không ở chung một trình độ, cậu tiếp tục làm học sinh cá biệt, còn tôi tiếp tục làm học sinh đứng thứ hai toàn trường. Chuyện giữa tôi và cậu tốt nhất là cứ nghiền nát trong đáy lòng đi. Tôi không muốn người khác biết tôi từng cùng một học sinh cá biệt có khúc mắc. Mất mặt. Sau này đừng vịn vào tình xưa nghĩa cũ tới tìm tôi, chuyện của cậu tôi sẽ không giúp. Từ ngày hôm nay trở đi cái gì cũng sẽ không giúp.
Lời của Cận Dịch Khẳng vẫn còn sống động bên tai cứ ngỡ như vừa mới ngày hôm qua. Ba tháng xa cách, Long Thất giờ mới chủ động tìm cậu nói câu đầu tiên, sợ cậu sẽ rời đi, gấp gáp nói: "Chỉ năm phút thôi!"
Cận Dịch Khẳng tất nhiên biết Long Thất muốn nói chuyện gì: "Tôi không rảnh giúp cậu."
"Tôi nhất định sẽ không quấn lấy đòi cậu giúp tôi. Chỉ muốn hỏi nếu chuyện này đổi ngược lại là Bạch Ngải Đình. Vậy cậu có tin cô ta hay không?"
Cận Dịch Khẳng chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì khựng lại. Long Thất nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu, thử tiến lên một bước, lặp lại câu hỏi: "Cậu có tin không?"
Cậu bỏ hai tay vào trong túi quần, đáp: "Mặc kệ cô ấy có làm hay không thì gia đình cô ấy cũng sẽ có biện pháp giải quyết. Tôi có tin hay không… không quan trọng."
Nói như vậy đồng nghĩa với việc gia đình Đổng Tây cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-giao/482028/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.