Chương trước
Chương sau
Quý Vân Nương muốn giúp Mộc Đinh Hương tranh thủ cơ hội thu lấy trái tim của Sở Ngu, nhưng mà trước hết nàng phải xác định xem ý nguyện của nữ nhi nhà mình. Nếu Sở Ngu thật sự không có tình cảm đối với Hương nhi thì tốt nhất nàng nên sớm chuẩn bị một kế hoạch hoàn hảo khác.

Mà bây giờ tình hình trước mắt rõ ràng Mộc Đinh Hương chính là một bộ dạng thiếu nữ hoài xuân. Sở Ngu mà không muốn đứa nhỏ này phỏng chừng cũng sẽ không dễ dàng buông tay.

Nàng đau đầu đưa tay lên xoa xoa hai bên huyệt Thái Dương, trong lòng nghĩ thầm nên dạy đứa nhỏ này cái gì mới là tốt nhất đây.

- Ngươi đối với Sở Ngu có tình cảm, nàng có biết hay không?

Quý Vân Nương suy nghĩ nửa ngày trời vẫn không biết tiếp tục khơi gợi đề tài này như thế nào, cuối cùng vẫn là căng da đầu hỏi thẳng.

- Ngươi đừng sợ, ta thật sự không có ý gì đâu. Hiện giờ ngươi cùng Sở Ngu ở bên nhau mà sau này các ngươi còn phải cùng nhau trải qua rất nhiều năm. Trước kia không có người nào dạy ngươi chuyện này nhưng cô cô là người từng trải, để ta chỉ bảo ngươi vài điểm cũng là chuyện đương nhiên.

Ai ngờ Mộc Đinh Hương vừa nghe đến mấy câu này toàn bộ lỗ tai nhỏ nhanh chóng đỏ bừng, cái đầu nhỏ lắc lư liên tục như chiếc trống bỏi.

Quý phu nhân khẽ thở dài một tiếng, nữ nhi của mình có phải là quá ngốc rồi hay không?

- Nàng ấy có làm mấy động tác quá phận với ngươi hay chưa?

Đinh Hương lại tiếp tục lắc lắc đầu, lắc một thôi một hồi bỗng nhiên nhớ lại hôm qua Sở Ngu xoa ngực của nàng, lại do dự mà gật gật đầu.

Quý Vân Nương vừa nghe đến điểm mấu chốt, phát hiện câu chuyện ngày càng hấp dẫn tức khắc nâng lên tinh thần.

- Nàng làm cái gì a?

Tiểu cô nương khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Nhìn Quý cô cô trước mặt ánh mắt sáng quắc tựa như diều hâu, biểu cảm dường như rất hứng thú với chuyện tế nhị này làm nàng càng cảm thấy thêm thẹn thùng, một câu đơn giản cũng không thể nói nên lời.

Lão bà dày dặn kinh nghiệm như nàng đành phải hướng dẫn từng bước từng bước:

- Nàng chạm vào nơi nào của ngươi?

Đinh Hương nghẹn họng, cắn cắn môi dưới cúi đầu nhìn xuống ngực mình.

Quý phu nhân nháy mắt minh bạch, trong lòng vui vẻ không thôi. Theo lý thuyết, phàm là người dám quá phận chạm qua nơi mẫn cảm đó đều không phải là tình tỷ muội đơn thuần. Như vậy những lời đồn đãi xưa nay về nữ đồ tể là hoàn toàn chính xác.

Kể từ bây giờ Đinh Hương cũng không cần phải lo lắng người này sẽ không thích nàng.

Vì thế nàng tỏ ý bảo Mộc Đinh Hương đưa lỗ tai lại đây để nàng nói mấy câu.

Tiểu cô nương thuần khiết nghe xong cảm giác thân thể như là con tôm luộc, toàn thân trên dưới không có nơi nào không đỏ bừng. Nàng vặn vẹo hai tay nắm chặt vào nhau, vừa e thẹn lại vừa bất an.

Nhìn thiếu nữ bộ dáng thẹn thùng mỹ lệ lại động lòng người trong lòng nàng cảm khái vạn phần. Quý Vân Nương nhiệt tình nắm lấy tay tiểu cô nương thuyết pháp.

- Sở Ngu lớn lên dáng dấp xinh đẹp, tài kiếm tiền thì không cần phải nói nữa. Nói thật trong thôn trong huyện này không có nam nhân nào không tơ tưởng tới nàng. Ngươi nếu không nắm chặt cơ hội lần này, đến lúc đó người bị kẻ khác đoạt mất xem ngươi chạy đến nơi nào mà khóc đây a....

- Hơn nữa các ngươi lại là hai nữ tử, đoạn tình cảm này vốn dĩ không được mọi người xem trọng. Ngươi mà không trói buộc trái tim nàng ta để đến khi nàng bị A Miêu A Cẩu nào đó câu đi mất thì đừng có mà hối tiếc..

Mộc Đinh Hương nghe cô cô hù doạ, sắc mặt dần dần trở nên có chút tái nhợt, trong miệng nàng không ngừng lẩm bẩm:

- Sẽ không.... Sở Ngu không phải là người như vậy!

Đang hóng hớt lại thấy nàng vẻ mặt sợ hãi, sợ mình lỡ lời đem hài tử dọa sợ, vội vàng lên tiếng trấn an tư tưởng.

- Ta tin rằng Sở Ngu cũng không phải là loại người như vậy, bất quá các ngươi muốn sống với nhau cả đời mà ngươi không nghĩ cách để nàng yêu thương ngươi sao. Không sao đâu.... cứ làm theo lời cô cô cùng ngươi nói ban nãy là được.

Lời còn chưa dứt liền nghe được ngoài động có tiếng người kêu tên nàng, Quý Vân Nương lúc này mới vội vàng đình chỉ mọi hành động, lát sau nàng quay đầu vỗ vỗ vào bàn tay của Mộc Đinh Hương nói:

- Ngươi cứ dựa theo lời ta nói mà làm, nếu có cái gì không hiểu cứ đến hỏi ta..

Chờ cho trên mặt một mảnh tao nhiệt mất đi nàng mới chậm rì rì đi theo cô cô ra cửa động, thấy mấy người đang đứng tụm ở một chỗ nói chuyện vui vẻ là biết bọn họ đã thảo luận xong xuôi chuyện dùng vật liệu cùng gạch đá, chỉ còn chờ giờ lành vừa điểm liền khởi công động thổ.

Lão bản tiên sinh sau khi xem xong cũng muốn trở về nhà sớm để an bài, không thể nán lại lâu vì thế liền đưa ra lời cáo từ. Lưu hừ cùng thê tử tất nhiên cũng đi theo ông ta, có điều trước khi đi Quý Vân Nương còn xoay lại ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Mộc Đinh Hương một cái, tựa như muốn nhắc nhở nàng cần phải ghi nhớ những lời đã nói lúc nãy. Đinh Hương lĩnh ngộ được ý tứ trong ánh mắt ấy, trong lúc nhất thời lại đỏ mặt, tay cũng không biết rốt cuộc nên để nơi nào mới tốt.



Sở Ngu nhìn thấy nàng là nhịn không được tò mò hỏi:

- Vừa rồi Quý cô cô cùng ngươi nói cái gì thế..?? Ngươi vừa bước ra ta đã thấy ngươi có bộ dáng không quá thích hợp.

Tiểu cô nương trong lòng giật thót, suy nghĩ cả buổi tìm được lí do thoái thác mới ấp úng nói:

- Chỉ là nói một ít chuyện nữ nhi thường tình mà thôi....

Nói xong chỉ thấy Sở Ngu hướng về phía nàng nhướng nhướng đôi chân mày.

- Chẳng lẽ ngươi đã quên ta cũng là nữ nhân.??

Nàng lúc này mới phát hiện mình nhất thời nói sai, vội vàng ngậm chặt miệng lại. Đành rằng là vậy thì nàng cũng không thể đem mấy lời vừa rồi nói hết cho người này nghe được, bây giờ mà kể cũng không phải chuyện gì tốt. Nàng cật lực né tránh nhưng nữ nhân này cứ một hai phải bức nàng nói cho bằng được, oầy khó xử quá đi thôi!

Bỏ qua vấn đề này, đã không muốn kể thì ta đây cũng chẳng thèm hỏi nữa đâu.

- Quý cô cô đối với ngươi khá tốt nga~~

Mộc Đinh Hương ngẩng đầu đưa ánh mắt khó hiểu nhìn đến nàng.

Sở Ngu đưa tay chỉ chỉ bàn đá đặt kế bên cái kệ bếp ngoài sơn động, trên mặt bàn đặt một đống trái cây cùng mấy chiếc hộp vô cùng bắt mắt. Đếm sơ qua cũng có hơn năm loại, nào là long nhãn, quả nho, quả lê cùng một trái dưa hấu siêu to khổng lồ.....v....v Ngoài ra còn có một ít điểm tâm, bánh ngọt tinh xảo đến từ cửa hiệu nổi tiếng lâu đời.

Ở đây có rất là nhiều món Mộc Đinh Hương chưa từng ăn qua, tuy Sở Ngu có tiền nhưng từ trước đến nay nàng rất ít ăn đồ ăn vặt vì vậy cũng xem nhẹ chuyện Mộc Đinh Hương đương nhiên sẽ thích mấy thứ này. Dĩ vãng của nha đầu ngốc làm nàng cứ nghĩ chỉ cần có thịt là đủ, hiện giờ Quý Vân Nương mang theo một đống tinh phẩm ăn vặt Sở Ngu mới ý thức được đích thực mình quá vô ý.

Cũng may Mộc Đinh Hương không phải loại người khó nuôi, trước kia chưa quen biết Sở Ngu cơm đều ăn không đủ no, hiện giờ ăn ngon ăn mặc ấm chỉ cần trên bàn cơm có thịt đã đủ làm nàng cảm thấy mỹ mãn, càng không dám hy vọng xa vời quá nhiều.

Nghe Sở Ngu nói về sau sẽ mua mấy thứ này cho nàng, tiểu cô nương vội vàng cự tuyệt.

- Mấy thứ này ta cũng không phải đặc biệt thích ăn, có tiền thì nên lưu trữ để dùng vào những việc quan trọng đi thôi.

Ngoại trừ Sở Ngu thì trần đời này làm gì có nữ hài tử nào mà không thích đồ ăn vặt với cả đồ ngọt. Nàng ngoài miệng thì ân ân ân đáp lại nhưng trong lòng lại âm thầm ghi nhớ lần lên huyện tiếp theo nhất định phải mua điểm tâm cho nha đầu ngốc nhà mình.

Sư phó cùng với vợ chồng Quý Vân Nương ngồi xe ngựa, thời điểm đi ngang qua đại lộ trùng hợp nhìn thấy một nhà ba người họ Mộc đang ở trong ruộng thu hạt thóc. Mộc Quyết Minh lười biếng cong eo cắt hai ba bụi lúa lại quăng liềm chạy đến phía dưới bóng cây nằm ngủ, Mộc mẫu mở miệng mắng hắn nãy giờ vẫn chưa khép miệng lại được. Kì thật dưới chân bà ta cũng chả cắt được bao nhiêu, chửi người ta chẳng khác nào đang tự chửi thẳng vô mặt mình.

Chỉ có một mình Mộc lão hán chăm chỉ cong eo cắt từng luống từng luống lúa.

Nhìn xe ngựa đi ngang Mộc mẫu tinh thần suy sụp, bước vài bước tới gần Mộc lão hán thấp giọng nói:

- Đương gia à.. bộ ông không thấy dâu trưởng nhà họ Lưu cứ cách vài ba hôm lại chạy đến cuối thôn hay sao..?. Lần trước mừng thọ Quý lão thái tam nha đầu chết tiệt kia cũng có đi, ta nghe nói lão thái còn để nàng ngồi kế bên cùng nhau ăn cơm. Chuyện này nói sau đi nữa cũng không quá thích hợp.

Mộc lão hán hung hăng trừng mắt lườm nàng một cái

- Cuối cùng ngươi muốn nói cái gì đây?

- Ta sợ là chuyện năm đó bị lộ mất rồi.

Mộc mẫu khuôn mặt có đôi chút dữ tợn.

Mộc lão hán đứng dậy, đáy mắt đen tối nhìn không rõ. Ông ta đăm chiêu nhìn xe ngựa càng ngày càng tới gần, đến khi phát hiện trên xe có người quen liền xả ra một phen cười cười xem như là đang chào hỏi.

- Sư phó đây là đi nơi nào trở về a..?

Ông ta thường xuyên ở trong huyện làm việc vặt, hắn đối với thợ thủ công cũng coi như có chút nhận thức.

- Sở gia cuối thôn muốn kiến phòng ở. Hôm nay rãnh rỗi ta liền đi đến đó đo đạc, sẵn tiện xem địa thế đất nền. Bây giờ trở về chọn người đưa đến đấy chuẩn bị thi công.

Mộc lão đầu vừa nghe là biết Sở gia có tin tức tốt trong lòng tất nhiên là không vui mừng chút nào. Nhưng có người ngoài không thể tùy tiện thất thố, Mộc lão hán sắc mặt bất biến làm bộ làm tịch chúc mừng hắn tiếp nhận được đơn hàng lớn.

Đang trò chuyện bỗng nhiên bên trong xe ngựa vang lên tiếng kêu hối thúc không ngớt, hai vợ chồng Mộc thị nghe thanh âm quen thuộc này càng cảm thấy sự tình bắt đầu không ổn. Tình nghĩa hàng xóm láng giềng Mộc mẫu cùng Quý lão thái không có nhưng Lưu Hừ là người làm ăn buôn bán, trước nay người này về thôn Phù Dung đều sẽ dừng lại vui tươi hớn hở chào hỏi bọn họ vài câu. Vậy mà trước mắt làm ra cái bộ dạng dửng dưng này thật là làm người ta không tránh khỏi hoài nghi.



Xe ngựa nhà họ Lưu vừa qua khỏi đoạn đường này, trong chốc lát sắc trời liền bắt đầu ảm đạm xuống hẳn. Mắt thấy trời sắp mưa mà mảnh đất nhà mình chưa cắt được là bao, Mộc lão hán vốn dĩ phát sầu vì chuyện thu lương lại cộng thêm việc nghe tin Sở Ngu đang kiến phòng ở bất giác trong lòng ông ta sinh ra đủ các loại dư vị không sảng khoái. Vì thế nhìn khi nhìn nữ nhân bên cạnh càng thêm không vừa mắt, nhịn không được rống lên chửi nàng vài câu.

- Từ sớm ta đã kêu các ngươi tới đây thu hạt thóc, ai mà ngờ mẹ con các người mỗi ngày lười ở nhà không chịu ra khỏi cửa, chờ đợi nhà người khác thu xong rồi mới tới lượt của chúng ta hay gì? Mấy ngày nay nếu đổ mưa hạt kê ngâm mình ở trong nước thì làm sao còn có thể ăn được, thật đúng là cái mụ lười vô tích sự!

Mộc mẫu bị phu quân mắng như vậy trong lòng cũng không phục, những năm gần đây có Mộc Đinh Hương nàng đương nhiên không cần ra đồng làm việc. Lần này mới cắt nửa ngày đã bắt đầu đau lưng, mỏi gối, tê tay... Mệt gần chết còn phải ở đây ăn mắng, nhẫn nhịn không phải là tác phong của nàng!

- Trong nhà còn có hai mẫu tử ngươi kêu ta làm sao mà cắt??? Thời gian này chủ nhân nhà khác đều sẽ cho công nhân nghỉ ngơi mấy ngày về nhà thu hạt thóc, chủ nhân của ngươi vậy mà keo kiệt bủn xỉn không thả các ngươi về sớm dù chỉ một ngày..

- Tại sao hai người thì không thể cắt... chẳng phải năm rồi tam nha đầu một mình cắt hết chỗ này hay sao..? Nha đầu làm xong ta liền tới khiêng hạt thóc trở về nào có nghe ai than vãn gì. Hai người các ngươi cộng lại cũng không bằng một nửa của nàng, đúng là chứng làm biếng còn thích viện lí do!

Mộc mẫu vừa nghe hắn nhắc tới Mộc Đinh Hương trong lòng càng thêm khó chịu:

- Đừng có nhắc đến nha đầu chết tiệt kia, nếu không phải nàng không biết xấu hổ chạy đến cầu người đàn bà đanh đá cuối thôn cưới nàng thì mọi chuyện đâu có rắc rối thế này. Nó mà ngoan ngoãn gả cho Trương Quan Phu thì ruộng lúa này làm gì có chỗ cho mẫu tử chúng ta đến cắt a.

- Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới Trương Quan Phu ư? Đã hơn nửa năm trôi qua còn chưa thấy bóng người trở về, cũng không biết là phạm vào chuyện tày trời gì.

- Tốt nhất là hắn đừng trở lại, nửa năm qua ta cực cực khổ để ém nhẹm chuyện này, hắn không về ngươc lại ta càng thấy vui mừng. Lỡ như hắn trở về ta thật sự không biết phải lôi nữ nhi ở đâu ra mà gả cho hắn đây.

Mộc mẫu ngược lại có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

Còn Mộc lão hán thì nặng nề thở dài một hơi:

- Ta còn đang suy nghĩ vạn nhất sự tình của tam nha đầu lòi ra thì thật sự không biết chúng ta phải làm sao bây giờ a.....

Mộc mẫu bày biện vẻ mặt như không hề để bụng tới những lời Mộc lão hán nói từ nãy tới giờ.

- Lòi thì ta cho lòi luôn! Không có bằng chứng bọn họ có thể làm gì được ta đây hả..? Lúc trước ta nghĩ có thể nhân cơ hội vớt vát một phen nhưng đáng tiếc còn chưa tìm được cơ hội thích hợp kêu Niệm Niệm gửi trợ cấp về thì gặp xíu trục trặc........Lỡ xui xẻo bị đổi trở về đúng thân phận ta còn cầu mà không được đây này! Đến ngày Niệm Niệm về nhà ta lại đi tìm một hộ nhà giàu có tiền gả nó đi. Nha đầu này những năm gần đây sống trong gia đình giàu có được nuôi dưỡng chu đáo, thân là nữ nhi nhưng vẫn đi niệm thi thư ngang hàng với đám nam tử. Nàng hoàn hảo như vậy chẳng lẽ tiền lễ hỏi còn có thể thấp hơn tam nha đầu kia ư?

Nguyên bản khuôn mặt già nua của Mộc lão hán nãy giờ vẫn luôn gục xuống nhưng khi nghe tức phụ nói đến chuyện này nháy mắt liền tươi tỉnh trở lại. Tuy nhiên ông ta bất động thanh sắc đem cảm xúc vui mừng ấy triệt để che dấu, hướng về phía nàng làm bộ hung tợn nói:

- Lời này mà ngươi cũng có thể nói ra được hay sao? Nếu để người khác nghe thấy thử xem ta có cắt đứt cái lưỡi của ngươi hay không.

Mộc mẫu đang tính mở mồm tiếp tục đôi co nhưng trời mưa càng lúc càng lớn, chí ít trước nhất phải tìm địa phương trú mưa, đến được chỗ trú cũng may quần áo chưa ướt quá nhiều. Mặc kệ bên ngoài mưa bão lạnh lẽo đến thế nào, chỉ cần tưởng tượng đến lúc kiếm được số tiền ấy đã đủ sưởi ấm đáy lòng, cứ như vậy nàng thả hồn trôi theo những ảo tưởng ngọt ngào mà chẳng thèm để ý đến đống lúa đang bị cơn mưa nặng hạt xối ướt ngoài kia.

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Vân Nương: Nữ nhi ta gả lại đây lâu như vậy còn chưa có động phòng, con rể có phải yếu sinh lý hay không dayzzz??

Sở Ngu: Mẹ vợ chớ có làm hỏng danh dự của ta! Ta đây đối với chuyện này chính là như cá gặp nước a...

Quý Vân Nương: Vậy ngươi lấy hành động để chứng minh đi. Nhìn xem ngươi làm độc giả mỗi ngày ngóng trông muốn chết, mỗi ngày đều thúc giục nhà ngươi nhanh nhanh xây xong biệt viện để động phòng hoa chúc kia kìa.

Sở Ngu: Ta làm rồi chứ bộ, chẳng phải tối hôm qua ta mới vừa nhéo hai cái bánh bao của Đinh Hương đấy hay sao. Ta được nhéo lần nữa khẳng định ta sẽ nhéo tận ba ngày ba đêm cho mà xem!

Quý Vân Nương nét mặt khinh thường: Đúng là người mới, ngươi quá non. Đã lâu vậy rồi mà cứ chậm chạp chả làm ăn được gì mà còn dám ở đây mạnh miệng. Không giống với loại tài xế già như ta, đừng nói là Haruna xe thần(1),chỉ cần ngồi trên mũi tên ta cũng có thể khai hỏa...

Sở Ngu bang một tiếng quỳ xuống: Nhạc mẫu đại nhân thỉnh giáo giúp ta.

Buổi tối Sở Ngu cùng Mộc Đinh Hương hai người ở trên giường "gảy đàn" suốt cả một đêm. Mộc Đinh Hương toàn thân mồ hôi đầm đìa thẹn thùng nói: Ngươi hôm nay thật sự là quá bền bỉ rồi, nói cho ta biết ngươi đi nơi nào bái sư học đạo?

Sở Ngu: Mẹ vợ dạy ta~

Mộc Đinh Hương vả một cái tát thật mạnh lên má trái nữ nhân đáng khinh này: Ngươi cư nhiên chạy tới cùng nương của ta tham thảo loại sự tình này?

Sở Ngu: Không không không, tức phụ ngươi hiểu lầm ta rồi. Mẹ vợ cho ta một quyển thi thư, ta chỉ là ngoan ngoãn áp dụng công thức học đi đôi với hành trong truyền thuyết mà thôi.

Mộc Đinh Hương: Ỏ ỏ thực xin lỗi bảo bối, ta hiểu lầm ngươi rồi... Mau nói cho ta biết sách để ở nơi nào, bây giờ chúng ta nghiên cứu để cùng nhau tiến bộ, không được cô phụ kỳ vọng của mẫu thân đối với chúng ta a....

.................

(1) Harucan xe thần: là tên một bộ truyện.. ( tôi chưa đọc nên hông biết truyện này nói về cái gì:((. Cơ mà cũng tương đối dài đấy ạ)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.