Trong phòng tất cả cùng hóa trang, Thường Thụy Mạt ngồi cạnh Tiết Trí Nhàn, vừa cười vừa nói chuyện phiếm, chỉ kém không bình phẩm thơ ca với triết lý sống, có thể thấy Tiết Trí Nhàn là người rất thân thiện.
"Chị Trí Nhàn, chị đúng là nữ thần trong lòng em, bất kể lúc nào, chị cũng xinh đẹp không gì sánh được." Thường Thụy Mạt nói mấy lời này đúng là nịnh nọt, mặc dù Tiết Trí Nhàn hiện tại bốn mươi lăm tuổi, khóe mắt có nếp nhăn nhưng khuôn mặt Đông Phương giữ được nét hàm súc tao nhã, có chút khí chất năm tháng từng trải trên khuôn mặt trang điểm của cô ấy.
Tiết Trí Nhàn cười nói: "Tôi già rồi, làm sao tranh luận xinh đẹp với các cô gái trẻ như hai người, rất nhiều nghệ sĩ lớn tuổi như tôi đều thích hoài niệm tuổi trẻ của chính mình, tôi không thích vậy, nhưng đến khi nhìn thấy Thụy Nhu, tôi đột nhiên nhìn thấy lại chính mình, bản thân lúc trẻ cũng từng xinh đẹp như vậy." Tiết Trí Nhàn quay đầu nhìn về phía gương Thường Thụy Nhu đang trang điểm, chuyên viên trang điểm đang hóa trang cho cô, càng thêm vẻ tinh tế.
Thường Thụy Nhu thấy Tiết Trí nhắc đến mình, cô hơi thất thần một chút rồi lập tức lên tinh thần, khiêm nhường nói với cô ấy: "Tiết tiền bối nói đùa, tôi sao có thể so được với người."
"Làn da Thường tiểu thư trắng sáng không tỳ vết giống gốm sứ, không cần dùng quá nhiều phấn, ngũ quan hài hòa, không cần trang điểm quá tỉ mỉ cũng đã đặc biệt rồi." Chuyên viên hóa trang bên cạnh cô cũng tán thưởng.
"Vậy cho nên, trời sinh cô ra làm minh tinh rồi." Tiết Trí Nhàn thật tâm thưởng thức cô.
"Mọi người quá khen rồi." Thường Thụy Nhu khách sáo đáp lại, trong lòng không biểu lộ cảm xúc gì, từ nhỏ đến lớn đều được khen xinh đẹp, cô nghe đã thành quen.
Lát sau, có người gõ cửa vào, là Thẩm Kiều Vũ, hẳn là anh ta mới tới, còn chưa kịp thay đồ, anh ta ăn mặc đơn giản, áo phông trắng phối với quần bò, không mang kính áp tròng, trên sống mũi cao đeo cặp kính mát đen, vẻ đẹp trai bình thường theo chút phong độ của người tri thức.
"Anh Kiều Vũ." Thường Thụy Mạt thấy anh ta đến, tươi cười rạng rỡ chào anh. Thẩm Kiều Vũ mỉm cười đáp lại cô, quay ra nghiêm túc bắt tay với Tiết Trí Nhàn: "Chị Trí Nhàn, không ngờ tôi lại có cơ hội hợp tác với chị trong năm nay, nếu sau này có chỗ nào chưa được tốt, mong chị tận tình chỉ dạy." Thái độ của Thẩm Kiều Vũ với ảnh hậu không giống như Thường Thụy Nhu, cũng không quá nhiệt tình như Thường Thụy Mạt, nho nhã lễ độ vừa đủ.
"Có thể hợp tác với người đẹp trai như cậu, tôi cũng rất may mắn." Tiết Trí Nhàn bắt tay trêu đùa anh ta.
Thẩm Kiều Vũ cười cười: "Thật xin lỗi, tôi có chút việc không tiếp được." Thẩm Kiều Vũ hướng phía Thường Thụy Nhu, gọi: "Tiểu Nhu."
Thường Thụy Nhu nhìn thấy hắn có chút đau đầu xoa huyệt thái dương nói: "Có chuyện gì không?"
"Gần đây thời tiết nóng nực, em đi lại chụp hình quay phim càng thấy nóng, chỗ naỳ của anh có thuốc Đông y đặc biệt, tiêu nhiệt tránh cảm nắng, khi đi quay anh thường uống, rất hữu dụng, anh biết em sợ đắng, nên nhờ người điều chế thuốc Đông y thành viên nén, em có thể uống cùng nước, một lần năm viên, sẽ không thấy đắng." Thẩm Kiều Vũ đặt hộp thuốc chứa những viên thuốc nhỏ màu đen trước mặt Thường Thụy Nhu.
Thường Thụy Nhu khó hiểu nhìn anh ta. Anh ta đang làm gì thế? Lấy lòng cô sao? Cô đã để anh ta tự do với Thường Thụy Mạt. giờ anh ta vẫn định quấn lấy cô?
"Không cần, anh An Vĩ đã chuẩn bị thuốc giúp tôi rồi." Thường Thụy Nhu không nhìn hắn, tiếp tục tự đeo khuyên tai.
"Anh đã mang đến, em hãy cứ cầm đi, biết đâu thuốc này có ích, anh đặt ở đây." Giọng Thẩm Kiều Vũ nhỏ dần không biết làm thế nào.
"Tùy anh." Thường Thụy Nhu hỏi chuyên viên hóa trang, "Hóa trang như vậy đã được chưa, tôi đi thay trang phục bây giờ." Nói đoạn, cô đứng dậy bước qua Thẩm Kiều Vũ. Thẩm Kiều Vũ nhìn hộp thuốc bị bỏ mặc nằm trên bàn trang điểm, trong lòng có chút trống rỗng mất mát. Anh ta xoay người đi, chợt bắt gặp ánh nhìn khó chịu của Thường Thụy Mạt dõi theo anh.
Thường Thụy Nhu đi tới phía để trang phục thì va phải một người mặc áo gấm long bào màu tím cũng đúng lúc đi tới, nhìn lần đầu tiên thấy người này vẫn phong nhã, nhìn lại lần thứ hai, Thường Thụy Nhu hơi lúng túng đứng tại chỗ, kêu lên: "Ứng tiền bối."
"Oh" Ứng Cầm nhìn cô.
"Ứng tiền bối, sao ngài lại ở đây?" Vấn đề này, Thường Thụy Nhu cảm thấy cô nên quan tâm một chút, dù sao lần trước hai người bọn họ có chút bất đồng trong thang máy, nếu anh cũng nhận lời mời diễn bộ phim này...
"À, tôi đến chỉ đạo võ thuật bộ phim." Ứng Cầm nói.
"Chỉ đạo võ thuật!" Thường Thụy Nhu nhớ ra vai diễn của mình có nhiều cảnh đánh võ. " Nhưng chỉ đạo võ thuật bây giờ đều mặc như thế này sao?" Thường Thụy Nhu nhìn bộ long bào anh đang mặc, cười gượng.
"Ta đến diễn vai Cao Tân."
Gì cơ!!! Cô nhớ rõ ràng, kiếp trước, không phải là Ứng Cầm nhận vai đó. Suy nghĩ một lát, cô sống lại, thay đổi cuộc đời bản thân, có lẽ tạo ra hiệu ứng hồ điệp, thay đổi cả cuộc đời của người khác. Giờ cô thấy hối hận chuyện ngày đó trong thang máy sao lại dùng khẩu khí ác liệt với anh, cô tự trách mình sao không thể nhịn một chút nghe anh mắng?
Ứng Cầm nói xong, đi qua người cô, Thường Thụy Nhu ảo não nói với An Vĩ: "Anh An Vĩ, em hình như đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi."