Chương trước
Chương sau
Thụy Mạt mở cửa, vừa mới bước vào cô đã bị kinh ngạc bởi tấm thảm đỏ trải trước mắt.
”Trời ạ, ai muốn tổ chức tiệc trao giải tối nay ở nhà mình sao?” Thường ThụyMạt nhìn vào máy quay: “Khung cảnh như vậy, chẳng trách tổ phục trangchuẩn bị y phục đẹp cho mình.”
”Có thể là người yêu mến cô muốn thổ lộ với cô đấy.” PD ở bên ngoài nói đùa.
(PD là viết tắt của Producer Director, nghĩa là giám đốc sản xuất, người chịu trách nhiệm sản xuất)
”Làm sao có thể chứ, người yêu mến tôi sao dám thổ lộ với tôi, bởi vì Quảnlí Hồ chắn chắc sẽ đuổi giết họ.” Thường Thụy Mạt thường nói đùa về HồDuyệt Chi trong chương trình, vì thế nhiều khán giả cảm thấy cô rất đáng yêu có dũng cảm nói giỡn chính quản lí của mình, nhưng sự thật, quan hệ bí mật của cô và Hồ Duyệt Chi không hề giống với sự thân thiết giữaThụy Nhu và Hồ Duyệt Chi, Hồ Duyệt Chi cũng không phản đối việc cô làm,nghệ sĩ mới như cô chỉ được phép cười đùa không được quá thân mật!
”Thụy Mạt, cô đừng vội mở cửa, đừng chờ ở đây, nhắm mắt lại, chị cô muốn tặng cô một món quà.” PD nhìn vào máy quay phía ngoài nói với cô.
”Chị tôi?” Thụy Mạt nghi hoặc nhìn xung quanh một chút, “Chị đã về rồi sao?”
”Cô cứ nhắm mắt lại trước đi.” PD nói.
”Uh, được rồi.” Thụy Mạt nghe lời nhắm mắt lại.
”Cô tự đếm đến ba rồi mở mắt ra.” PD nói tiếp.
Thụy Mạt cười vui vẻ: “Còn muốn tôi tự đếm nữa! Được rồi, một, hai, ba, tôi mở mắt ra đây.”
”Oh my God, Oh my God......” Thụy Mạt mở mắt ra thấy thần tượng của cô ỨngCầm đang cầm bó hoa hồng, vừa bất ngờ vừa hạnh phúc chỉ biết thốt lên Oh my God.
”Oh my God, người này là thật sao, hay mọi người đemtượng sáp đến đây vậy?” Thụy Mạt chợt muốn nhìn thật kĩ bức tượng sinhđộng đang đứng trước mặt mình, hạnh phúc đến nỗi muốn ngất đi.
Ứng Cầm lịch thiệp đỡ lấy Thụy Mạt, Thụy Mạt tiếp xúc với hơi ấm cơ thể,liền la hét lên: “Là người thật, người thật, có độ ấm!” (=.=”)
Dáng vẻ si mê của Thụy Mạt chọc cho nhân viên cả đoàn quay không nhịn đượcbật cười. Ứng Cầm tặng hoa cho cô: “Đến đây, còn có bất ngờ khác chocô.”
Ứng Cầm dắt tay Thụy Mạt đến phòng khách mà Thụy Nhu trangtrí lãng mạn, Thụy Mạt nhìn khung cảnh ánh tím mờ ảo, còn có bàn ăn tốihấp dẫn, hai mắt ngấn lệ trong suốt cảm động.
”Tất cả đều là tiền bối chuẩn bị cho em sao?”
Ứng Cầm cười không đáp, kéo ghế ngồi cho Thụy Mạt: “Nghe nói cô thích ăn cá cho nên tôi làm bữa ăn lấy cá làm món chính, ăn thử một chút xem?”
”Trời ạ, em thấy mãn nguyện chết đi được!” Thụy Mạt hạnh phúc vỡ òa ngồixuống ghế, nhưng cô vẫn tiếc nuối nói thêm: “Giá như có chị ở đây thìcàng tốt, niềm vui này chia sẻ với chị sẽ càng hạnh phúc hơn nữa.”
Thụy Nhu ở phòng khác nghe được những lời tình cảm kia, lại nhớ tới bộ mặthung ác nham hiểm lúc chà đạp hạ thấp cô (TN) của cô ta (TM) khiến lòngcô thêm kinh sợ.
”Đến nếm thử đi!” Ứng Cầm gắp một miếng thịt bòcho Thụy Mạt. Thụy Mạt tinh tế thưởng thức, giơ ngón cái lên tán thưởng: “Trời, vẫn luôn nghe nói tiền bối nấu ăn rất ngon, thật không ngờ cóngày bản thân em được nếm thử, chết cũng không hối tiếc, chết cũng không hối tiếc!”
”Cô còn trẻ, đừng có lúc nào cũng nói đến từ chết.” Ứng Cầm nói nghiêm túc.
”Uh.” Thụy Mạt rất tiếp thu ý kiến của anh, “Tiền bối, anh chưa bao giờ thamdự mấy chương trình như thế nay, sao lần này lại nhận lời vậy?”
Ứng Cầm không lập tức trả lời câu hỏi của cô, mà nâng ly rượu vang đỏ: “Rất vui khi được quen biết cô!”
Thụy Mạt nghe vậy trong lòng nở hoa, cũng nhẹ nhàng cụm ly cùng Ứng Cầm: “Em cũng rất vinh hạnh được gặp tiền bối.”
Sau khi họ vừa ăn vừa nói chuyện, tiếng đàn Piano êm tai vang lên sau tấmrèm đỏ. “Ơ, là ai đang chơi đàn?” Thụy Mạt nhìn phía chỗ tấm rèm.
Ứng Cầm đứng dậy, vươn tay về phía Thụy Mạt nói: “Cô bằng lòng nhảy cùng tôi một được chứ?”
”Tất nhiên.” Đây là điều vinh hạnh tột cùng đối với cô. Bọn họ ngưng nhảytrong đoạn nghỉ bản nhạc, Ứng Cầm nói: “Thật ra tất cả chỗ này kể cả tôi cũng là món quà bất ngờ của một người tặng cho cô.”
Thụy Mạtkinh ngạc chớp mắt: “Là ai?”
”Cô đi vém bức rèm sẽ biết là ai?” Ứng Cầm để Thụy Mạt tự mình đi tìm đápán. Thụy Mạt đi tới, vém bức rèm lên, thì ra là Thụy Nhu đang đánh đàn.
Thụy Nhu đêm nay cực kì xinh đẹp, Thụy Mạt nhìn dáng vẻ Thụy Nhu, bàn taynắm lấy rèm có chút cứng đờ, nhưng cô buộc chính mình tỏ ra cảm động rơi nước mắt ôm lấy chị gái, làm nũng nói: “Hóa ra chị trốn ở chỗ này, emcòn tưởng chị để em một mình trong buổi ghi hình cuối cùng này.”
Thụy Nhu nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Từ nhỏ đến giờ, em luôn giúp chị làm rấtnhiều việc, chị cũng muốn làm một chút chuyện cho em, cho nên đã mờingười trong mộng của em đến đây.”
”Cám on, em rất hạnh phúc, lúcem nhìn thấy tiền bối, luôn miệng nói chết không hối tiếc, quả thậtchính là như vậy.” Thụy Mạt khóc òa.
Thụy Nhu cầm khăn tay launước mắt cho Thụy Mạt, Thụy Mạt, món quà này của tôi sẽ là kết thúc đoạn tình cảm chị em trước kia của chúng ta, từ nay về sau, tôi và cô khôngđội trời chung.
Kết thúc chuyện vui vẻ, Ứng Cầm thoải mái rời đi, cuối cùng chương trình “Giúp đỡ lúc hoạn nạn” hoàn thành xuất sắc.Phòng ở hiện tại của Thụy Nhu và Thụy Mạt đều là do chương trình sắp xếp ở tạm, chương trình kết thúc, các cô cũng chuyển ra khỏi đây.
Hai chị em cùng tự mình thu dọn hành lí, Thụy Nhu hỏi Thụy Mạt: “Ghi hình xong xuôi, em vẫn muốn đi tuyên truyền sao?”
Thụy Mạt gật đầu: “Quay xong em sẽ bay đến Hàng Châu, làm tuyên truyền chophim hài mới.” Thụy Nhu chợt nhớ ra, Thụy Mạt trong lúc quay chươngtrình này, đồng thời nhận đóng bộ phim cung đình hài “Truyền kì đầu bếphoàng hậu” đây là bộ phim cô ta nhận được vai bằng thực lực chính bảnthân sau khi đóng “Bạn trai chung tình của tôi”, bộ phim này được đàitruyền hình đầu tư tuyên truyền rất lớn trở thành hiện tượng giải trítrong kì nghỉ hè, nhờ vào vai diễn phụ trong phim mới này mà sự nghiệpcủa Thụy Mạt thăng tiến thêm, cô ta được đưa vào trong danh sách 94 tiểu Hoa đán xuất sắc. Chỉ có điều, sống lại một kiếp, Thụy Nhu tuyệt đốikhông để cho đôi phản bội Thường Thụy Mạt và Thẩm Kiều Vũ có ngày thángyên ổn, làm sao có thể để Thường Thụy Mạt thuận lợi tiến lên trong giớigiải trí được? Đáp án đương nhiên là không.
”Vậy em cố gắng lên nhé!” Thường Thụy Nhu cổ vũ cho cô ta.
Thụy Mạt gật đầu: “Em sẽ cố gắng, chị.”
Đúng, Thường Thụy Mạt cô hãy cố gắng mà chạy đi, ngàn vạn lần đừng để cho tôi bắt được, đến lúc đó đừng trách tôi cạn tàu ráo máng với cô.
Thụy Nhu giật mình nhìn quyển kịch bản dưới tầng quần áo của Thụy Mạt, rút ra hỏi: “Đây là kịch bản gì vậy?”
”Oh, đó là bộ phim tiếp theo em tham gia “Ngọc Lưu Ly”, dựa trên tiểu thuyết tình yêu Cổ Phong đứng đầu trang mạng Internet, ảnh quảng cáo đã đượcbiên tập đồng loạt phát tán trên Internet, sau một năm chuẩn bị, anhKiều Vũ không nói với chị sao, anh ấy là nam chính của phim.”
”Ừ, có nói qua.” Thường Thụy Nhu suy ngẫm, đạo diễn của phim “Ngọc lưu ly”là đạo diễn truyền hình nổi tiếng số một Lưu Từ, anh ta dẫn dắt phimtruyền hình Trung Quốc lên tầm chế tác tinh xảo, kịch bản đổi mới, hiệntại không có nhiều chính sách quảng bá điện ảnh, anh ta lựa chọn phim”Ngọc Lưu Ly” đã rất nổi bật trên mạng Internet, đồng thời dàn diễn viên xuất sắc tạo hình tinh sảo có thể đoán được thành công ngoài sự mongđợi, trở thành kịch bản phim đầu tiên được phía Hàn quốc mua lại, nam nữ chính của phim Thẩm Kiều Vũ và Thường Thụy Mạn cũng được khán giả Hànbình chọn là cặp diễn viên tốt nhất, mở rộng sự nghiệp ngoài nước, những chuyện cũ cũng bị lôi kéo.
”Chị à, không phải chị để bụng bọn em đóng chung đấy chứ?” Thường Thụy Mạt nhìn Thường Thụy Nhu đang ngẫm nghĩ, nghiêng đầu hỏi.
”Không có, làm gì có gì để bụng.” Thụy Nhu cười chua xót, Thụy Mạt cũng yêntâm mỉm cười. Thụy Nhu lật xem kịch bản, vai chính rất khó yêu cầu diễnviên phải nắm bắt được tâm lý chiều sâu nhân vật qua lời nói, cô có thểvượt qua được. “Thụy Mạt này, cốt truyện này rất được, chị có thể mượnxem một chút được không?” Thường Thụy Nhu hỏi cẩn thận không để lộ kếhoạch.
”Uh, có thể!” Dù sao cô cũng là diễn vai nữ chính, cô không có gì lo lắng.
Các cô thu dọn xong rời khỏi căn phòng, hoàn thành “Giúp đỡ lúc hoạn nạn“.Thường Thụy Nhu muốn tới Bắc Kinh để kịp tuyên truyền, chạy suốt đêm đến sân bay, Thường Thụy Nhu ngồi trên xe trở về căn hộ của mình.
”Anh An Vĩ.” Thường Thụy Nhu ngả người trên ghế, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi vừanói với An Vĩ, “Ngày mai tìm người bên công ty chuyển nhà tới, đồ đạccủa Thụy Mạt dọn sạch ra khỏi nhà tôi.”
”Hả?” An Vĩ khó hiểu, chị em các cô không phải đang rất tốt sao? Cãi nhau? “Vì, vì sao?”An Vĩ nghi hoặc hỏi.
”Đó là nhà tôi, tôi không thích ở cùng người khác.”
Người khác? Thụy Mạt là em gái cô mà, tại sao lại gọi là người khác, tâm tưphụ nữ quả nhiên khó đoán, An Vĩ ỉu xìu đồng ý: “Uh, tôi sẽ liên hệ.”
Thường Thụy Nhu nhớ ra một việc cần chấm dứt nốt, chậm rãi mở mắt, lấy điệnthoại di động bấm số Thẩm Kiều Vũ, gửi tin nhắn: “Ngày mai anh có rảnhkhông? Gặp nhau đi!”
Một lúc sau, Thẩm Kiều Vũ nhắn tinlại:“Có, vừa khéo ngày mai anh hoàn tất một vai diễn, anh rất nhớ em,ngày mai anh tới nhà em nhé!”
”Trưa mai gặp ở tiệm cà phê trongcông ty đi!” Thường Thụy Nhu hồi âm rất nhanh, Thẩm Kiều Vũ nhắn lại một chuỗi dấu hỏi chấm. Thụy Nhu không nhắn tiếp, ném điện thoại vào gõ,dựa vào ghế nhắm mắt lại.
An Vĩ nhìn ra, tâm tình đại tiểu thư hôm nay không tốt.
Ngày hôm sau, Thụy Nhu đến sớm hơn Thẩm Kiều Vũ, bước vào tiệm cà phê củacông ty giải trí Tinh Á, nhân viên và các nghệ sĩ của công đang nhàn rỗi nói chuyện. Cô mặc áo khoác dài màu lục, đeo kính mát ngồi xuống vị trí gần cửa sổ ban công, lạnh lùng cao ngạo làm cho người khác không dámđến gần.
Thụy Nhu yên lặng tính thời gian trong lòng, cô cùngThẩm Kiều Vũ lúc mười sáu đã âm thầm ở chung, sống lại một lần, hiện tại cô hai mươi tuổi, cô và anh đã đi cùng nhau bốn năm, nhưng đối với bảnthân mình, tình cảm giữa hai người là mười năm. Bất luận là bao năm, đây là lúc để chấm dứt đoạn tình yêu dối trá, lừa gạt và phản bội này, sống lại, cô sẽ không là người chỉ biết dựa vào tình cảm.
”Này, cònchưa tới giờ hẹn, anh nghĩ là mình đến sớm, sao em còn đến sớm hơn cảanh?” Thẩm Kiều Vũ đội mũi lưỡi trai, ngồi xuống trước mặt cô, cưngchiều vuốt nhẹ mũi cô.
Trước khi sống lại, cô yêu say đắm ngườiđàn ông này mười mấy năm, sau này hắn lại nói không thương cô, cũng ítkhi gặp hắn, lúc cô bị phát hiện sử dụng ma túy, hắn cật lực tránh mọichuyện liên quan đến cô như tránh bệnh dịch. Sau khi sống lại, đây làlần đầu tiên cô gặp hắn có lẽ cũng là lần cuối, hắn không thay đổi gìmấy so với trong trí nhớ của cô, hai mắt nhỏ, lông mi dài, ssongs mũicao thẳng giống người Âu Mĩ, đôi môi mỏng gợi cảm, hắn rất đẹp trai,cũng rất tài năng.
”Dường như em không đợi được, rất muốn gặpanh!” Thẩm Kiều Vũ muốn hôn cô, nhưng tình cảm âm thầm của họ không thểđể dư luận biết được.
”Cô cho là Thẩm Kiều Vũ thực lòng yêu côsao? Anh ấy vẫn luôn lợi dụng cô! Có còn nhớ anh ấy thành công như thếnào không? Anh ấy tiết lộ mối quan hệ của hai người với báo chí để đượcchú ý, cô nghĩ tại sao hẹn hò bí mật lại bị chụp lại mập mờ phát tán ra, còn không phải do anh ấy, muốn làm cặp đôi hoàn hảo sao, cô hết giá trị để anh ấy lợi dụng thì anh cũng chỉ đùa giỡn cô. Đúng rồi, còn mộtchuyện khác, tối hôm Thẩm Kiều Vũ cầu hôn cô, anh đã ngủ với tôi.” Đâylà lời Thụy Mạt nói với cô trước kia, từng câu vọng lại hiện tại. Hắnthành công như thế nào, Thụy Nhu ngẫm nghĩ một chút, mười lăm tuổi ThẩmKiều Vũ ra mắt với tư cách diễn viên, nhưng bộ phim nào tham gia cũngkhông đạt mong muốn, hắn vẫn không thể nổi tiếng, mãi đến khi ấy, tìnhcảm giấu kín của hai người đột nhiên bị tung lên trang nhất các báo giải trí, ngay cả Hồ Duyệt Chi cũng bất ngờ, hắn liền được mọi người biếtđến, những bộ phim xây dựng công phu được đón nhận, hắn được thừa nhậncó triển vọng, chuyện tình cảm cũng luôn được quan tâm.
”Khôngphải, tôi chỉ muốn chia tay ngay lập tức với anh.” Thường Thụy Nhu bỏkính mát ra, giọng điệu lạnh đến thấu xương, giống như thanh kiếm lạnhbuốt đâm vào trái tim Thẩm Kiều Vũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.