5h30 sáng, hot search yêu thầm cuối cùng cũng hạ nhiệt.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ sáng lên màu xanh nhạt, tôi tìm kiếm phương thức liên lạc của Hạ Thừa Niên trong vòng bạn bè trong giới rất lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Nếu người không quen mà tùy tiện add wechat người ta, có lẽ khá mất lịch sự, ngẫm nghĩ, tôi viết một email xin lỗi.
Sau khi gửi thành công, tôi bấm vào video của tôi và Tống Hách Nam mà ban đầu tôi đã lưu. Đây là đoạn clip tôi chậm rãi đi theo anh trên con đường phủ đầy lá khô, lặng lẽ nhìn theo anh. Video ngắn, rất ngắn, chỉ tầm nửa phút.
Khi đó, bên dưới chỉ có một bình luận: “Có lẽ kỹ năng diễn xuất của cô ấy quá tốt, tôi như nhìn thấy hình bóng bản thân thời còn trung học.”
Điều này làm tôi nhớ đến lần đầu tiên gặp Tống Hách Nam, cũng là thời cấp 3.
Thiên chi kiêu tử niên thiếu thành danh, Tống Hách Nam.
Khi đó anh mới ra mắt không lâu, đến trường chúng tôi quay bộ phim thanh xuân vườn trường. Trong giờ nghỉ, anh ở phòng nhạc không một bóng người đàn một bài nhạc.
Tôi không hiểu về âm nhạc, chỉ biết ánh hoàng hôn xuyên qua cửa kính, chiếu vào những ngón tay thon dài sắc nét của anh, một giai điệu u sầu tuôn chảy dưới đầu ngón tay anh hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài trong sáng, sạch sẽ của anh.
Tôi hơi tò mò, khi đi ngang qua hành lang không khỏi chậm bước nhìn qua, sau đó nghe thấy nốt nhạc cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-dien-vien-tuyet-nhat/2942186/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.