La Bằng Bằng trong đầu bốc khói không ngừng, mẹ kiếp, gọi bà đây là yêu quái?
" Đừng la lên nữa! CÂM MỒMM ! "
Nghe thấy tiếng quát, Châu Thư Nhiên mới hoảng hồn lại rụt rè nhìn người vừa xách mình lên. Đây... thực sự không phải yêu quái ! Tầm mắt cô bé cũng liếc về phía chiếc ô tô đang móp một bên đèn do va đập phải cái bảng chỉ đường bằng sắt rồi mắt lại liếc qua phía chiếc đầu chói loá kia... Nếu không có gì sai xót thì người này chính là ân nhân của cô!
" Im được rồi? "
" ừm...được rồi ạ... "
" Vậy thì nghe cho rõ đây! Thứ nhất, bà đây họ La tên Bằng Bằng, ok? "
Cô bé gật đầu lia lịa như đã hiểu rồi nghe tiếp
" Thứ hai, trời đêm hôm chưa sáng, một đứa miệng còn hôi sữa thì biến về nhà mà rúc trong chăn ngủ, đi ra đây lượn lờ làm gì? "
Châu Thư Nhiên giật mình, có chút khổ sở do bị mép áo siết chặt vào cổ nên hơi khó nói. Thấy vậy La Bằng Bằng mới vứt cô bé xuống rồi quỳ một gối xuống đường nở một nụ cười lưu manh hỏi lại câu hỏi.
" Em... em... đi lạc... "
Ha! Đi lạc sao? Đúng rồi, La Bằng Bằng thầm nghĩ, bằng này tuổi não cũng chỉ nghĩ được ra cái lý do phổ biến này thôi!
" Nói lại "
"..."
" Thế để bà đây nói cho ngươi nghe, một con nhóc bằng đấy tuổi đầu, đêm hôm vác cái vali to đùng chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-dien-vien-nho-cua-ong-trum/2919593/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.