Chương trước
Chương sau
Quay trở lại với Châu Thư Nhiên, cô đang trên đường đi về nhà như mọi ngày, định hôm nay sẽ đưa số tiền năm trăm nghìn mà hôm qua nhận được cho mẹ nuôi thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, là dì Bằng gọi? Cô thoáng ngạc nhiên vì bình thường dì rất ít khi gọi điện nhưng thôi kệ, cô vẫn bấm nút nghe.

Giọng La Bằng Bằng trong máy hơi run, có phần gấp gáp thông báo :

" Thư Nhiên! Mẹ cháu gặp tai nạn rồi, mau đến bệnh viện Nam Hạn mau! "

Chiếc điện thoại trên tay Châu Thư Nhiên rơi xuống, tai cô ù đi, cô không tin!

Làm ơn giờ đây có ai nói với cô đấy chỉ là trò đùa đi! Tại sao lại bị tai nạn? Mẹ cô thường ngày vẫn rất yên bình và không ra khỏi nhà tại sao lại bị tai nạn đến mức nhập viện. Cô cuống lên, giờ không kịp chạy ra chỗ xe buýt gần nhất mà đây là một con đường cấm xe ô tô đi vào, muốn có xe đi thì phải đi thêm 5 km nữa!

Đúng lúc cô đang suy nghĩ, từ sau vang lên tiếng động cơ lớn của chiếc xe ô tô! Phải, là ô tô! Châu Thư Nhiên phân biệt được tiếng động rất rõ của tượng loài vật, sự vật ở xa vì cô có một thính giác rất nhạy bén. Không suy nghĩ gì nhiều vì sao lại có ô tô trong khu có biển cấm ô tô vào này, cô cắm đầu lao ra giữa chặn đường.

Đầu kia, Bạch Tử Hàn vừa lái xe vừa ngáp ngủ, đêm qua không hiểu sao mẹ anh ta lại tra ra anh ta gây sự ở quán bar, bà lèm bèm một hồi dài dòng khiến anh mất kiên nhẫn ném vỡ luôn cả đống mỹ phẩm đắt tiền của bà. Cuối cùng hai người cãi chửi nhau liên hồi, kết quả là Bạch Tử Hàn đến khách sạn qua đêm với nữ diễn viên để giải tỏa căng thẳng. Nhưng người mẹ thì vẫn rất cố chấp, mới 4 giờ sáng bà đạp cửa phòng xông thẳng vào náo loạn trận nữa, thành ra Bạch Tử Hàn giờ cứ buồn ngủ, ngáp không ngơi! Bỗng phía trước có một cô gái từ đâu chạy ra dang tay đứng chắn ở giữa đường, anh trợn mắt, đạp mạnh phanh xe khiến chiếc xe kêu lên tiếng 'kít' dài ing ỏi dọa cho không ít người trong khi dân cư.

" Mẹ kiếp! "

Anh bị lực phanh xe làm va trán vào vô lăng, tức giận định mở cửa xuống cho người đoa một trận thì bỗng ghế phó lái vang lên tiếng động. Lúc anh quay sang thì thấy có một cô gái đã ngồi yên thắt dây an toàn. Bạch Tử Hàn sững sờ trước một màn này còn Châu Thư Nhiên vội vàng giải thích :

" Chú ơi, cháu giờ rất cần đến bệnh viện gấp! Chú làm ơn trở cháu đến đó được không? Cháu sẽ trả tiền, cháu có tiền! "

Vừa nói cô vừa lấy tập phong bì dày cộp bỏ vào tay của Bạch Tử Hàn còn anh ta vẫn chưa kịp tiêu hóa những gì xảy ra.

Gì cơ? Đi hộ? Chú? Mẹ kiếp! Đùa ông à?



Bạch Tử Hàn bất ngờ ra tay bóp cổ Châu Thư Nhiên. Anh ta ghét nhất cái loại người dám ra lệnh cho anh ta? Ha, cái con bé này còn khinh anh ta già? Hôm nay anh phải giết chết cái người này cho hả giận, Bạch Tử Hàn anh trước giờ gái trai ngứa mắt là giết, không phân biệt giới tính hay đúng sai.

Châu Thư Nhiên một tay thì cậy hai bàn tay cứng rắn của Bạch Tử Hàn, tay kia quơ loạn xoạn.

Khó thở quá! Người này điên à?

Cái tay đang quơ loạn xoạn kia bất ngờ chạm phải chốt khóa của chiếc hộp đen đặt trên xe ô tô, chiếc hộp đấy liền bật nắp. Chưa để Bạch Tử Hàn lấy, cô đã chộp luôn khẩu súng trong hộp rồi dí thẳng vào trán của anh.

" CẤT NGAY KHẨU SÚNG ĐI! "

" Bỏ... bỏ tay... ra... "

Dưới khẩu súng đầy đe dọa, cuối cùng anh cũng bỏ tay ra khỏi cổ cô nhưng ánh mắt giết người vẫn cứ dán vào Châu Thư Nhiên. Biết vậy anh ta đã cất cái hộp đó đi, ai bảo do anh ta lười với cũng không để ai ngồi ở ghế lái phụ bao giờ?

Bên cạnh, Châu Thư Nhiên ho một tràng rồi gấp gáp nói với Bạch Tử Hàn bệnh viện, tay cầm súng vẫn chưa hạ xuống khiến anh không dám manh động mà lái xe đi theo lời cô nói.

" Tên? "

Hỏi cô sao? Sao tên này bất lịch sự vậy? Ừm...nãy cô lao vào xe người ta cũng có chút mất lịch sự...

" Tôi tên Châu Thư Nhiên "

" Điên! Cô phiền thật! "

Châu Thư Nhiên: "..." Tên chết tiệt này!



Trên đường đi, cô không hiểu vì sao chiếc xe này vượt đèn đỏ, đi quá tốc độ nhưng cảnh sát giao thông thì làm ngơ, mấy chiếc xe trên đường cũng tránh hết ra? Nhưng Châu Thư Nhiên vẫn lo lắng không thôi, cô cắn môi không ngớt, cầu mong mẹ nuôi không sao...

Vừa xuống xe, cô không nghĩ nhiều vứt lại tệp phong bì dày cộp, cắm mặt chạy vào thẳng bệnh viện. Bạch Tử Hàn bên ngoài nhìn theo bóng cô chạy, lấy một điếu thuốc ra hút. Anh liếc nhìn tập phong bì dày cộp để ở ghế bên, cầm luôn bật lửa lên đốt rồi ném ra ngoài đường khiến cho ai đi qua cũng há miệng nhìn một màn tiền bay lũ lượt kèm theo ngọn lửa. Anh lấy máy gọi điện cho một người

" Chuẩn bị một chiếc xe mới cho tôi, cho người đến chỗ tôi xử lý chiếc xe này đi, sạch vào "

" Vâng "

Ở trong kia, lúc Châu Thư Nhiên vừa đến phòng bệnh thì có một người phụ nữ mặc một bộ đồ đỏ, gương mặt rất xinh đẹp đi ra khỏi phòng bệnh của mẹ nuôi, người phụ nữ đi khỏi kèm theo đến sáu người vệ sĩ đi cùng khiến cô cau mày. Sao người này lại đến chỗ phòng bệnh mẹ nuôi cô?

Lúc Châu Thư Nhiên mở cửa đi vào thì thấy mẹ nuôi cô đang khoang tay, gương mặt lạnh lùng nhìn ra cửa sổ. Nhiệt độ căn phòng lạnh và đáng sợ đến rùng mình, Châu Thư Nhiên cũng không hỏi việc gì mà nhìn thấy bà không vấn đề gì nhiều mới thở phào đi đến bên cạnh.

" Mẹ, sao con mới đi có vài tiếng mà mẹ đã xảy ra tai nạn? "

" Nhiên Nhiên, tại nạn gì? Bị ngã cũng tính tai nạn à!? "

" Dì Bằng điện cho con nói mẹ bị tai nạn... "

Tinh Nhuê nheo mắt lại, nghiến răng nói :

" Được! La Bằng Bằng, con nhóc này ra tay nhanh lắm! "

Mấy tiếng trước Tinh Nhuê ngã cầu thang, phần lưng hơi đau nhưng với bà thì chả có vấn đề gì nhưng không ngờ La Bằng Bằng về đúng lúc. Thấy vậy liền đưa luôn đến viện. Bà không muốn Châu Thư Nhiên lo nghĩ đến việc này nên dặn La Bằng Bằng cho bà suất viện sau khi kiểm tra xong nhưng cô nhất quyết không. Cuối cùng La Bằng Bằng lại gọi điện làm loạn cho con gái cưng của bà chạy đến đây với gương mặt đầy lo lắng. Đứa em này bà quản không nổi!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.