Trong căn phòng đầy bóng tối, chỉ có mỗi một luồng ánh sáng le lói qua khe cửa để chiếu vào. ngoài ra còn có tiếng thở gấp của một ai đó.
khung cảnh trong phòng bây giờ cực kì ám ảnh, nó là dấu vết in sâu vào trong tâm trí của mỗi người. Cũng tại một căn phòng y hệt, năm đó thảm án đã xảy ra.
Trở lại 10 năm về trước.
Hôm ấy tiết trời chỉ se lạnh, những cơn gió xuyên thấu qua từng cây làm lá rụng xuống tạo ra âm thành xào xạc. Trên con đường ở thành phố Dương Hải khi ấy, người người đi bộ, lâu lâu xuất hiện vài chiếc xe ô tô đắt tiền.
Những cửa tiệm radio bên lề đường phát bản tin quen thuộc nhưng nay người dẫn chương trình lại dặn dò mọi người nên về nhà sớm vì sợ tiết trời càng về đêm sẽ càng trở lạnh, cũng nguy hiểm đến bản thân.
Đứng trước màn hình của chiếc tivi cũ trong tiệm, người con gái khẽ thở dài. Cô gái ấy ánh mắt chăm chú nhìn, lâu lâu than nhẹ. Ai đi qua cô gái đó cũng phải ngắm nhìn, không phải do cô thở dài mà là do sắc đẹp của cô gái đó. Khuôn mặt ửng đỏ vì lạnh, mái tóc dài xõa ra, lâu lâu gió thổi vài sợi nhẹ nhành bay bay. Cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi, bên ngoài là áo khoác dày dài đến đầu gối che đi chân váy đen ngắn, cô mang đôi bốt nên vốn đã cao nay nhìn còn cao hơn. Để diễn tả hết vẻ đẹp của Tinh Nhuê lúc bấy giờ thì không kể nổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-dien-vien-nho-cua-ong-trum/2919513/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.