Bùi Mạch Ninh không thể không thừa nhận Bùi Mặc Hải là một hảo tri kỷ.Cùng hắn tán chuyện phiếm,trong lòng nàng cũng dễ chịu đi ít nhiều. Bọnhọ nói chuyện gần như là cả một đêm, đến khi nhận ra thì sắc trời đãmông lung, bình minh cũng sắp lên, Bùi Mặc Hải lúc này mới rời đi. Cũngmay Bùi Mạch Ninh lúc ban ngày đã nghỉ ngơi thoải mái rồi, bằng không đã sớm buồn ngủ díp mắt.
Trở lại vào trong phòng mình, nàng nằm trên giường một hồi, nhìn ra ngoài trời đã sáng hẳn, thế này mới bắt đầu tỉnh dần.
Vừa định đứng dậy mở cửa đi ra ngoài để cùng Bùi Chính Vũ bọn họ thưởng thức điểm tâm buổi sớm thì đột nhiên, cửa bị mở ra. Bùi Mạch Ninh vốn tưởng rằng là người trong cốc nên cũng khôngquá kinh sợ.
”A biểu muội, biểu ca ta sau khi trải qua thiên tân vạn khổ cuối cùng đã về rồi!” Phong Khinh Tuyệt gào thét lớn tiếng xông vào. Thanh âm kia thực làmcho Bùi Mạch Ninh hoảng sợ, thiếu chút nữa là bị sặc bởi nước miếng củamình.
Lập tức, nàng ngước mắt nhìn lên, đây không phải là Phong Khinh Tuyệtsao? Nhưng mà thân hình nhìn có chút chật vật, một thân mặc cẩm y màutím, trên người nhiều dấu tích.
Phong Khinh Tuyệt ủy khuất nhìn Bùi Mạch Ninh, vừa vào cửa liền cầm lấyấm trà trên bàn, rót vài chén trà uống xong, sau đó đầu óc mới tỉnh táotrở lại.
“Biểu ca, huynh rốt cục đã trở lại rồi à?Thế còn hắn đâu?” BùiMạch Ninh đi ra cửa phòng, nhìn phải nhìn trái, vẫn không nhìn thấy TưKhông Thu Trạm đâu, nỗi bất an càng ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-diem-vuong-nha-co-the-tu-lung-linh/1408269/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.