Bên trong lăng mộ chỉ có tiếng hít thở của bốn người.Qua một lúc lâu, Toản Thiên Thử mãnh liệt nuốt một ngụm nước bọt, cầm lấy đèn pin rọi về phía quan tài ngọc, xương trắng không lâu lắm lại hóa thành một đống tro cốt.
Dùng sức hít sâu một hơi, lên tiếng cười nói: "Không có việc gì, lão Dạ, có thể là quan tài mở ra gặp gió liền hóa thành tro cốt, ha ha, chính mình dọa mình thôi."
Dạ Hỏa cũng cười theo, phóng thích ra tâm tình, cười vài tiếng rồi nói: "Ngươi không có nghe nói, người dọa người, hù chết người sao ha ha."
Nguyễn Như Hải cùng Nguyệt Mộng Tâm liếc mắt nhìn nhau, biết rõ cổ mộ này ở lâu trong lòng đất, ngàn năm không thấy không khí, sau khi mở nắp quan tài ra, hài cốt bị không khí oxi hóa, hóa thành bột phấn.
Ba người ánh mắt rơi vào lược gỗ lim trên tay Nguyệt Mộng Tâm, bởi vì nàng cầm lấy lược gỗ nên nữ tử trong quan tài liền hóa thành xương trắng, bất quá nhìn cây lược không đáng tiền, ba người lực chú ý lại rơi vào vàng bạc châu báo trong quan tài ngọc.
Nguyễn Như Hải sợ hai người sẽ âm thầm nuốt riêng, vội vã đi lên trước, cùng một chỗ nhìn xem châu báu ,ngọc phỉ thúy chất đầy trong quan tài ngọc,vui sướng trong lòng ông trời thật chiếu cố hắn, làm cho mình trong lúc vô tình phát hiện cái cổ mộ này.
"Những bảo bối này, toàn bộ điều là của hai huynh đệ chúng ta a." Toản Thiên Thử bỗng nhiên đối với Nguyễn Như Hải nói, trên mặt lộ ra nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-de-xinh-dep-bay-phu-tranh-sung/12239/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.