Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Mộng Cầm mang Hãn Nguyệt Nhiên tới phòng mình, đợi Hãn Nguyệt Nhiên nói rõ tất cả với mình.
Sau khi Hãn Nguyệt Nhiên theo Thẩm Mộng Cầm tiến vào phòng thì ôm lấy nàng: "Cầm Cầm, chuyện ta sắp nói đây, ta hy vọng tạm thời nàng khoan hẳn nói với đa nương, cũng mong sau khi nàng nghe xong đừng vội đẩy ta ra, cả khỏa tâm của ta đây đều thuộc về nàng mà. Ta không gọi là Vương Nhiên, ta gọi Hãn Nguyệt Nhiên."
Thẩm Mộng Cầm sau khi nghe ba chữ này thì ngây ra, Hãn Nguyệt Nhiên, Hãn Nguyệt Nhiên, có thể họ Hãn chỉ có thể là hoàng thân quý tộc. Mà có thể gọi Hãn Nguyệt Nhiên chỉ có thể một người có, đó chính là nữ đế của vương triều Đại Hãn. Thẩm Mộng Cầm lập tức đẩy hai tay đang vòng lấy mình ra, lập tức quỳ xuống: "Thảo dân không biết là hoàng thượng, tội đáng muôn chết, mong hoàng thượng trị tội."
Hãn Nguyệt Nhiên bị Thẩm Mộng Cầm đột nhiên đẩy ra như vậy thì không kịp phòng bị, hiện tại lại đột nhiên quỳ xuống, khiến Hãn Nguyệt Nhiên không khỏi hoảng tâm, lôi Thẩm Mộng Cầm lên khỏi mặt đất: "Cầm Cầm, đây là làm sao vậy, mau mau đứng lên, ta cho nàng biết thân phận của ta bởi vì ta yêu nàng, chứ không phải dùng thân phận hoàng thượng kia đến trêu đùa nàng. Cầm Cầm, còn nhớ câu hỏi kia của ta lúc còn dùng cơm chứ, ta đến nói cho nàng biết đáp án của ta. Ta yêu không phải vì biệt tính (giới tính) của nàng, mà trùng hợp vì nàng là nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-de-sung-the-cuong/183271/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.