Thẩm Mộng Cầm trừng Hãn Nguyệt Nhiên một cái: "Là về nhà của ta chứ không phải nhà của ngươi."
Hãn Nguyệt Nhiên vuốt mũi Thẩm Mộng Cầm: "Cầm Cầm nhà ta nói sao chính là vậy, sớm muộn cũng sẽ là nhà ta, ta nhận định nàng rồi, nàng còn có thể trốn à?"
"Lưu manh! Vô lại!" Thẩm Mộng Cầm bỏ lại bốn chữ kia liền không để ý tới Hãn Nguyệt Nhiên nữa, thẳng đường nhỏ đi về nhà.
Hãn Nguyệt Nhiên nhìn Thẩm Mộng Cầm một mặt sủng nịnh, lắc lắc đầu nói trong tâm: "Trẫm vô lại với nàng, nàng còn có thể trốn sao." Mau chóng đuổi theo bước tiến của Thẩm Mộng Cầm.
Thẩm Mộng Cầm vừa tới cửa nhà, đã thấy muội muội mình ở cửa ngó đông dòm tây: "Mộng Mộng, muội đây là đang làm gì, sao không ngồi trong nhà đi?"
Thẩm Mộng Mộng ở nhà thấy canh giờ bình thường tỷ tỷ nên về mà vẫn chưa về, trong lòng không yên mới chờ ở cửa, nếu thực không về sẽ đi ra tìm. Còn chưa đi tìm thì Thẩm Mộng Cầm trở về nên mau chóng tiến tới nghênh đón: "Tỷ, tỷ đã làm ta cùng đa nương lo lắng chết được, tỷ rốt cuộc đã bình an trở về a."
"Được rồi, được rồi, ta đây không phải về rồi sao, vừa rồi ở trên đường gặp chút chuyện đã giải quyết xong rồi, may có Vương Nhiên hỗ trợ đó." Thẩm Mộng Cầm vỗ vỗ đầu Thẩm Mộng Mộng.
"Tỷ, ta đã lớn rồi, không thể lại vỗ đầu ta nữa, sẽ ngốc đi đó! Vương Nhiên? Vương công tử! Tỷ, tỷ còn trực tiếp gọi Vương công tử là Vương Nhiên rồi, hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-de-sung-the-cuong/183269/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.