🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Được! – Gia Nhĩ nói và đưa miếng ngọc bội của mình cho Tiên Thanh.

Cầm miếng ngọc bội xem xét thật kĩ lưỡng một hồi thì cả Tiên Thanh với Vân Như chết lặng nhìn nhau, đây đúng là ngọc bội của Tiên gia! Từ loại ngọc, hoa văn cho tới cách chạm khắc đều là kiểu cách đặc trưng của gia tộc họ, hơn nữa nhìn Gia Nhĩ cũng thật giống Tiên Minh, chắc chắn Gia Nhĩ đúng là đại thiếu gia của Tiên gia rồi! Sau khi chắc chắn rằng miếng ngọc bội kia là của Tiên gia thì Tiên Thanh đã đưa lại cho Gia Nhĩ và nói:

- Đây quả thực là ngọc bội của Tiên gia!

Hồng Nguyệt và Gia Nhĩ cũng dự đoán được điều này nên cũng không mấy ngạc nhiên, sau khi đưa lại miếng ngọc cho Gia Nhĩ thì Vân Như lên tiếng;

- Trước đây ta cũng đã từng nghe chồng ta và Linh Uyên – mẹ của con – nói về con khá nhiều, trước khi mất tích họ cũng vẫn luôn âm thầm cho người đi tìm con, nay con trở về chắc họ vui lắm! – Bà vừa nói vừa lấy hai bàn tay mảnh khảnh gân guốc của mình nắm chặt lấy tay của Gia Nhĩ.

Gia Nhĩ nghe vậy bỗng thấy trong lòng có niềm vui khó tả, chàng nở nụ cười đáp lại:

- Vâng!

Lúc này Hồng Nguyệt mới quay sang hỏi Tiên Thanh:

- À phải rồi, ngươi có tin tức gì về Tiên lão gia và phu nhân chưa?

Gia Nhĩ lúc này cũng nén sự xúc động xuống mà quay ra nói:

- Đúng rồi, hôm nay con với Hồng Nguyệt tới đây cũng là để hỏi việc này, không biết hai người có thêm thông tin gì về phụ thân mẫu thân của con chưa ?

- Đệ đã phía người đi điều tra, thông tin mới đây nhất mà đệ có là có người trông thấy họ tại Mạc Quốc, nhưng vì trong thơi gian điều tra cũng đã có rất nhiều tin giả nên đệ không biết liệu lần này có thật không. – Tiên Thanh đáp lại với một cái thở dài.

Sau đó chàng ta lại nhìn Gia Nhĩ, đặt hai tay lên vai Gia Nhĩ mà nói:

- Nhưng bây giờ huynh về, không thể cứ để huynh mãi không được nhận tổ quy tông như này được! Đợi đệ xắp xếp trong vài ngày nữa rồi sẽ mở tiệc để công bố cho mọi người biết về huynh!

Nhưng Hồng Nguyệt với vẻ mặt nghiêm trọng lại nói vào:



- Ta nghĩ tạm thời chưa nên công bố việc này ra ngoài vội!

- Ta cũng nghĩ vậy đấy, tạm thời chưa nên cho mọi người biết về sự tồn tại của ta! – Gia Nhĩ nói với vẻ mặt nghiêm túc

Vân Như với vẻ mặt lo lắng xen lần chút khó hiểu hỏi lại:

- Nhĩ nhi à, sao lại vậy?

Hồng Nguyệt vẫn không đổi sắc mặt, nói:

- Ta cũng mới có thêm một chút thông tin về việc mất tích của Tiên lão gia và phu nhân, có vẻ như có một thế lực nào đó nhúng tay vào vụ này!

Tiên Thanh và Vân Như mặt thất sắc, hốt hoảng như thể không tin vào những gì mình nghe:

- Hả?!

Sau đó Vân Như vì sốc quá mà ngồi xuống ghế, một tay đỡ trán, còn Tiên Thanh thì bình tĩnh hơn một chút nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng trong giọng nói:

- Vậy … vậy là … có thể hai người họ, đã gặp chuyện gì đó rồi phải không?

- Có lẽ là như vậy. – Hồng Nguyệt đáp lại.

Gia Nhĩ vì trước đó đã được nghe tin này ở trong cung nên bây giờ cũng không còn quá sốc như hai người họ nhưng vẫn thấy hai tay chàng nắm lại thành quyền, người run lên. Tiên Thanh có vẻ đã bình tĩnh hơn mà nói tiếp:

- Nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới việc cho mọi người biết đã tìm thấy ca ca ta?

Hồng Nguyệt vẫn với vẻ bình tĩnh mà đáp lại:



- Để đề phòng việc chúng biết tới sự tồn tại cảu Gia Nhĩ và mục tiêu thực sự của chúng là chàng ấy thôi, hơn nữa nếu giờ Tiên gia lại xuất hiện thêm một thiếu gia nữa sẽ làm cho bọn chúng kinh động, ta chưa biết phe địch như nào nên không biết chúng sẽ làm gì cho nên tạm thời cứ giấu việc này đi đã!

- Vậy cũng được! – Tiên Thanh đáp lại.

- Yên tâm đi, ta nghĩ rằng bọn họ vẫn ổn thôi. Còn về thông tin mà ngươi mói nhận được kia, đợi sau khi bọn ta làm lễ thành thân xong sẽ tới Mạc quốc một chuyến để xác nhận thực hư xem thế nào!

Tiên Thanh và Vân Như lúc này có vẻ đã phấn chấn hơn mà đáp lại;

- Được!

Nhưng rồi họ mới ngớ người ra một lúc, mới nãy Hồng Nguyệt mới nói là kết hôn?! Nghĩ là mình nghe nhầm nên Vân Như hỏi lại:

- Bệ hạ, người mới nói là kết hôn … á hả?

Hồng Nguyệt thấy họ như vậy thì trưng ra vẻ mặt khó hiểu, đáp lại với giọng như thể nói về một điều hiển nhiên:

- Phải, sao vậy? À, quên ngày hăm lăm tới hai người nhớ tới dự đám cưới của ta và Gia Nhĩ đó! – vừa nói nàng vừa đưa một tấm thiệp cưới cho họ

Thấy tấm thiệp cưới trên tay Hồng Nguyệt, họ ngớ người nhìn qua Gia Nhĩ và nhận được nụ cười của chàng thì hóa đá luôn. Nhưng sau đó thì họ cũng trấn tình lại rồi vui mừng mà nói:

- Được, chắc chắn hôm đó ta và mẫu thân sẽ có mặt! – Tiên Thanh nhận lấy tầm thiệp rồi hồ hởi đáp.

Vân Như cũng vui mừng không xiết mà lại nắm chặt lấy tay Gia Nhĩ như hồi nãy và nói với giọng hiền từ:

- Gia Nhĩ à, chúc mừng con!

Gia Nhĩ cũng vui vẻ đáp lại;

- Cảm ơn di nương, hôm đó người nhớ tới chung vui với con đó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.