Hóa ra, mọi người sững sờ như vậy là vì người nằm đó với cô tì nữ không phải là Gia Nhĩ mà là tên Lý Tâm Duy kia. Hồng Nguyệt lúc này cũng mỉm cười rồi nói:
- Chà, Lý công tử, ta không ngờ ngươi lại dám làm chuyện này ở trong cung!
- Thần … Không phải đâu, người nghe thần giải thích! – Tên Lý Tâm Duy luống cuống mặc lại quần áo và nói không ra hơi.
Tên Lý Cốc Tùng cũng đứng ra giải vây:
- Thần nghĩ có hiểu lầm gì đó ở đây, mong bệ hạ nghe con của thần giải thích! – Hắn cũng luống cuống không kém con trai hắn
Lúc này, Gia Nhĩ xuất hiện từ phía sau đám đông, cất giọng:
- Có chuyện gì ở đây ở đây vậy?
Rồi chàng đi tới cạnh Hồng Nguyệt và nhìn vào trong phòng, sau đó suýt xoa nói:
- Trời, Lý công tử, ta đi ra ngoài giải quyết công chuyện một lúc mà ngươi đã …
Hai cha con tên Lý Cốc Tùng đã hết sức ngạc nhiên, rõ rằng bọn chúng đã chuẩn bị rất kĩ, chén rượu mà tên Lý Tâm Duy đưa cho Gia Nhĩ cũng chính xác là chén rượu có xuân dược. Trong lúc bọn chúng còn đang bàng hoàng thì Gia Nhĩ và Hồng Nguyệt lén nhìn nhau rồi cười rất ranh mãnh. Lại trở về lúc sau khi Hồng Nguyệt đã nhờ Lý Tâm Duy đi ra ngoài gọi thị nữ, sau khi hắn vừa ra đến cửa, nàng đã thì thầm vào tai Gia Nhĩ:
- Chàng không nên uống chén rượu đó, nãy ta nhìn thấy tên Tâm Duy đó lén lút bỏ gì đấy vào rượu!
- Ta cũng nhìn thấy rồi, nhưng ta muốn giả vờ uống để xem hắn giở trò gì! – Gia nhĩ cười đáp lại
- Nhưng chàng đâu biết tên đó đã bỏ gì vào rượu đâu? Chi bằng …
Nói rồi Hồng Nguyệt nhanh tay tráo chén rượu có thuốc với chén rượu mà tên Tâm Duy để lại trên bàn họ mà không ai ngoài Gia Nhĩ hay biết. Gia Nhĩ có chút lo lắng, hỏi:
- Nhỡ như trong đó là thuốc độc thì nàng tính sao?
- Yên tâm, hắn ta sẽ không dám hạ độc chàng ở đây đâu, vì hôm nay ngoài hắn ra chưa có ai đưa gì cho chàng cả, nếu hắn đầu độc chàng khác nào tự tố cáo mình!
Trở về thực tại, hai cha con kia vẫn đan chưa hết bàng hoàng, tên Lý Tâm Duy vẫn cố gắng giải thích:
- Hoàng … Hoàng thượng, cái này chỉ là hiểu lầm thôi, thần … thần không có …
Hồng Nguyệt lúc này thở dài một hơi, nói:
- Ngươi không cần giải thích, mọi người ở đây cũng đã biết rõ chuyện gì xảy ra, lần này ta sẽ không truy cứu việc hai ngươi làm chuyện không đứng đắn trong hoàng cung, giờ mọi người giải tán đi, còn việc của Lý công tử với tì nữ kia, hai ngươi hãy tự về mà giải quyết với nhau đi!
Nói rồi nàng kéo tay Gia Nhĩ đi ra, đám đông cũng giải tán, để lại hai tên cha con họ Lý và ả tì nữ kia vẫn đang thất thần đứng đó, mặt mày tái mét. Vậy là chấm hết, bao kế hoạch của bọn chúng đã đổ sông đổ biển cả! Không những không làm cho Gia Nhĩ thân danh bại liệt và không thể thi được vào ngày mai mà lại bị " gậy ông đập lưng ông "! Giờ thì tiếng xấu về cha con hắn sẽ bị đồn ra ngoài, đã vậy do tác dụng phụ của loại xuân dược chúng dùng mà tên Tâm Duy không thể cử động được.
Tối đó tại Lý gia
………….
- Chết tiệt, kế hoạch gần như đã thành công rồi mà, con làm cái quái gì mà chuyện lại thành ra như vậy! – Lý Cốc Tùng đập bàn cái rầm và quát vào mặt Lý Tâm Duy
- Con rõ ràng là đã đưa cho hắn chén rượu chứa xuân dược, ấy vậy mà hắn lại không làm sao! Còn con thì tự nhiên lúc đó thấy người nóng ran, đầu óc cứ mông lung không rõ chuyện gì nữa! – Lý Tâm Duy phân bua với cha hắn.
Nghe vậy, tên Lý Cốc Tùng mới sững sờ, hắn nói:
- Không lẽ … rượu của con với của hắn đã bị tráo lại?
- Có thể lắm, vì con đã để lại Chén rượu của mình ở chỗ của hắn và hoàng thượng lúc rời đi kêu tì nữ giúp hoàng thượng, chắc rượu đã bị hắn tráo lúc đó! – Lý Tâm Duy đáp lại và đưa tay lên cằm suy nghĩ
- Nếu thật sự như vậy thì hắn không phải là một tên dễ đối phó đâu, chúng ta cần phải tính kế cẩn thận hơn mới được!
- Tất nhiên rồi cha, mối nhục ngày hôm nay, nhất định con phải trả lại cho hắn gấp trăm! – Lý Tâm Duy vừa nói vừa nắm chặt tay, nghiến răng ken két
Còn tại Hoàng cung, mọi người cũng đã về hết, và rồi tới giờ đi ngủ thì ba người Thái Thượng Hoàng, Hoàng Thái Hậu và Minh Trang lại lấy cớ là phòng khách đêm nay cần dọn dẹp mà một lần nữa kêu Gia Nhĩ qua phòng Hồng nguyệt ngủ rồi chơi bài chuồn như hôm qua. Hai người Gia Nhĩ và Hồng Nguyệt cũng phải bó tay. Lúc chuẩn bị đi ngủ, Gia Nhĩ cất tiếng hỏi để hóa giải bầu không khí im lặng trong phòng:
- Nàng nghĩ hai cha con bọn họ có chịu dừng lại sau chuyện này không?
- Ta nghĩ là chưa đâu, nhưng chuyện hôm nay cũng khiến cho họ phải khốn đốn một thời gian rồi, tạm thời họ sẽ chưa làm gì nữa đâu! Chúng ta cũng chẳng có chúng cứa xác thực nào để kết tội họ có ý hạ xuân dược cho chàng cả nên tạm thời không truy cứu vấn đề này nữa vậy
- Rõ ràng rằng ta với họ không thù không oán, cớ gì mà họ lại làm vậy với ta? – Gia Nhĩ đáp với vẻ trầm tư
- Chắc có lẽ do chàng là phu quân của ta, tên Lý Tâm Duy đó đã nhiều lần ngỏ ý với ta nhưng ta đều từ chối, hắn lại là tên đầy tâm cơ nên đối với hắn mà nói thì bất cứa ai được ở bên cạnh ta cũng đều là cái gai trong mắt của hắn - Nàng thở dài đáp
- Ra vậy – Gia Nhĩ nói với với vẻ mặt như vừa ngộ ra điều gì đó
- Ta xin lỗi vì đã kéo chàng vào mớ lộn xộn này. – Nàng quay ra nói với Gia Nhĩ với vẻ mặt thoáng chút buồn
Gia Nhĩ không hiếu sao khi nhìn thấy Hồng nguyệt như vậy chàng lại cảm thấy đau lòng, nhưng chàng vẫn giữ bình tĩnh đáp:
- Không sao, ta biết việc này là điều không thể tránh khỏi mà!
Rồi căn phòng lại chìm vào im lặng làm hai người cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]