Tạ lão thái gia nhìn chằm chằm Tạ Vân Sơ một lúc, mới cúi xuống nhìn sổ sách trong tay.
Tạ lão thái gia nhìn sổ sách mà lòng rối bời, đôi bàn tay nhăn nheo dường như hơi run lên, đã rất nhiều năm ông không có cảm giác như này rồi.
Không phải ông không tiếc mấy thứ tài vật này, mà là vì Tạ Vân Sơ... vượt qua cả sự mong đợi của ông với đám tiểu bối Tạ thị, khiến ông vừa kinh ngạc vừa kích động.
Trước khi Lục Lang xử lý Thúy Chi mới hỏi thăm đầu đuôi câu chuyện, lát sau Văn Man đã đem sổ sách đến.
Nét mực trên sổ sách còn chưa khô... còn có cả vết chữ nhòe, chắc hẳn là do quá lo lắng, nét chữ quá ẩu, nhưng quả thật đúng là nét chữ của Văn Man.
Điều này rõ ràng, trước khi đến Vinh Hòa viện, Lục Lang đã tính toán toàn bộ.
Nó hiểu rõ đem chuyện của Tô Minh Hàng và trưởng tỷ nó ra làm lớn lên mới là điểm mấu chốt, đã sớm tính đến cả sổ sách.
Thời gian ngắn như thế, có thể vạch kế hoạch thấu tình đạt lý đầy đủ như thế, trong hoàn cảnh này, có thể tránh xa hai đảng tranh đấu, giành lợi ích tốt nhất cho Tạ thị.
Điều này khiến Tạ lão thái gia ở Vĩnh Gia có cảm giác rung động lòng người như đang ở triều đường, khó mà kìm nén được sự xao động trong lòng.
Điều hiếm thấy nhất là Lục Lang vì vinh nhục của toàn tộc mà sẵn sàng bỏ cả thanh danh của mình, dám làm đá kê chân... giúp quan hệ giữa Đại bá nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-de-dai-nghiep/243704/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.