Sau đó trực tiếp sững sờ tại chỗ, trên người mồ hôi lạnh chảy ròng.
Diệp lão gia tử hừ lạnh một tiếng, sau đó mang theo Diệp Thiều Hoa tiếp tục gặp khách của hắn.
Trong phòng khách, Diệp Như Tuyết đánh một khúc nhạc có độ khó cao, nhận được một tràng vỗ tay khen ngợi.
Bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều hiểu một chút âm nhạc và nghệ thuật, trình độ Diệp Như Tuyết đã đến cấp bậc diễn tấu, bọn họ cực kỳ hưởng thụ âm nhạc của buổi thịnh yến
“Một bài nữa đi.” Có người nhịn không được nói.
Diệp Như Tuyết nhìn thấy ánh mắt của những người đó cuối cùng cũng chuyển từ Diệp Thiều Hoa sang mình, ả ta mỉm cười.
Ông à, ông có thích con mập kia như thế nào đi nữa thì sao?
Thấy không, người mà những người này thưởng thức vẫn là cháu thôi!
“Mọi người im lặng một chút.” Diệp Như Tuyết ôn hòa nhìn người trong đại sảnh, “Mọi người có phải còn muốn nghe một khúc dương cầm nữa phải không?”
“Không sai! Một bài nữa đi!”
Diệp Như Tuyết chớp chớp mắt, hoạt bát nói: “Vậy thì tôi sẽ mời chị gái Diệp Thiều Hoa mang đến cho mọi người một khúc sonata piano* [là bản sonata được viết cho piano solo. Các bản sonata piano thường được viết với ba hoặc bốn chuyển động, mặc dù một số sonata piano được viết với một động tác duy nhất, những bản khác có hai chuyển động, một số có năm hoặc thậm chí nhiều hơn.] Mọi người vỗ tay hoan nghênh nào.”
Tiếng vỗ tay giống như là thuỷ triều ập tới.
Diệp Như Tuyết đứng ở một bên của đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-dac-cong-toan-nang/946949/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.