Vả lại, Lưu gia hôm trước cũng không phái người đi tới, người trong thôn tự nghĩ ra được tin tức này.
Trước đây, Lưu gia mỗi tháng đều sẽ phái người đến thăm lão Từ.
Trước đó, tình huống Lão Từ cũng không bết bát như vậy.
Người trong thôn đều thỉnh thoảng đến xem lão Từ, giúp hắn thu dọn nhà cửa, nấu cơm, quản lý ngay ngắn rõ ràng.
Vài ngày trước người nhà họ Lưu không tới, người trong thôn liền biết Diệp Thiều Hoa khẳng định không trở thành tiên sư.
Những người lúc trước trợ giúp lão Từ cũng đều không thấy tăm hơi.
Đại nương này là hàng xóm sát vách nhà lão Từ, vẫn còn nợ lão Từ một ân huệ, con trai của nàng là Đại Ngưu lúc ấy bị rắn cắn, cứ nghĩ sẽ phải chết, cũng may lúc ấy lão Từ đã dùng dược thảo chữa khỏi.
Cho nên khi biết rõ Diệp Thiều Hoa không trở thành tiên sư bà vẫn cần cù chăm chỉ chiếu cố lão Từ.
“Lão Từ, ta không có kiên nhẫn đâu.” Thôn trưởng nhìn thấy lão Từ vẫn không nói gì, nụ cười trở nên lạnh lẽo, “Nếu không giao ra, ta sẽ trực tiếp động thủ, đừng làm ta bực.”
Lão Từ đến thôn này vào hai mươi năm trước.
Tiết kiệm đủ tiền thì liền ở lại ngôi làng này, sau đó từ trong miệng sói cứu Diệp Thiều Hoa ra.
Từ đó về sau hắn liền mở một quầy bán thuốc, không lớn, nhưng đủ lo cho hắn và Diệp Thiều Hoa.
Dược liệu hắn trồng ở ruộng đều là dược liệu mà hắn dùng để bán vào trong thành mà giá khá thấp.
Thu nhập cũng không cao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-dac-cong-toan-nang/946934/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.