Editor: Vệ Tử Y Tiêu Tương Phi không ngờ được rằng Hiên Viên Vũ nói được làm được, xế chiều hôm đó liền triệu quần thần, thương nghị chuyện muốn lập nàng làm hậu, bởi vậy mà dẫn đến chuyện kinh thiên động địa khiến người bất ngờ này. "Cô, làm sao bây giờ? Biểu ca muốn lập nàng làm hậu, ngài mau nghĩ biện pháp đi." Lúc này ở cung Vị Ương của Thái hậu, đứng bên cạnh Thái hậu đang nhàn nhã uống trà kia lại chính là người bị cho là đã chết Tiêu Tương Uyển, nàng đang gấp gáp thúc giục Thái hậu. Thái hậu ung dung đặt ly trà xuống, liếc nàng, sau đó kéo tay ngọc của nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ rồi chậm chạp nói: "Uyển Nhi, ngươi gấp cái gì, có cô ở đây, còn sợ đồ giả mạo đó sẽ lên làm hoàng hậu sao, yên tâm đi, cô đã tính toán sẵn mọi việc cho ngươi rồi." Tiêu Tương Uyển vừa nghe, lập tức nửa mừng nửa lo, chỉ cần lời nói này của Thái hậu thì nàng có thể yên lòng một chút, mưu tính lâu như vậy cũng không thể thất bại trong gang tấc được. "Cô, vậy chúng ta bây giờ phải làm thế nào? Biểu ca đang để các đại thần lo liệu rồi." Nàng sợ mình không cản nổi, sẽ mất đi cơ hội. Tiêu Tương Phi này xuất chinh không chết trận, cũng không bị những kẻ man di kia bắt đi, Tiêu Tương Uyển đã giận đến cắn răng nghiến lợi. Mạng của Tiêu Tương Phi thật là tốt. Thái hậu kéo Tiêu Tương Uyển lại ngồi gần bên cạnh, thân thiết vô cùng, vuốt tóc nàng yêu thương mà nói: "Uyển Nhi, ngươi yên tâm, cô chỉ có mình ngươi là người thân, trừ ngươi ra, cô sẽ không để cho bất luận kẻ nào trở thành hoàng hậu ." Tiêu Tương Uyển nghe vậy, cực kỳ cao hứng, hưng phấn nhào vào trong ngực bà làm nũng, Thái hậu đối với mình tốt như vậy, trong bụng vui mừng. " Tiêu Tương Phi kia làm thế nào?" Tiêu Tương Uyển không khỏi nhớ đến người mà nàng gọi là tỷ tỷ kia, ai mà ngờ nàng trùng tên trùng họ với tỷ tỷ mình, chỉ có điều người tỷ tỷ yếu đuối nhu nhược đó đã chết sớm rồi. "Dĩ nhiên là để cho nàng biến mất." Thái hậu lơ đãng nói, vẫn ôm Tiêu Tương Uyển trong lòng, vuốt lưng nàng tựa như. . . . . . hai mẹ con. Tiêu Tương Uyển cả kinh, làm cho Tiêu Tương Phi biến mất? ! Nàng không khỏi có chút sợ hãi , nhưng vừa nghĩ tới Hướng Dương cung, nghĩ đến hậu vị, nghĩ tới Hiên Viên Vũ, Tiêu Tương Uyển liền cắn răng, biến mất thì biến mất đi, ai bảo nàng số mệnh không tốt, cứ lao đầu vào. Thái hậu cùng Tiêu Tương Uyển ở nơi này mưu đồ bí mật, ở một nơi khác Hiên Viên Vũ đang ở trong ngự thư phòng cùng các đại thần thương nghị muốn lập Tiêu Tương Phi làm hoàng hậu, nhưng không ngờ bị các đại thần phản đối. "Hoàng thượng, chúng thần không đồng ý một tội nữ trở thành hoàng hậu triều ta, nàng không có tư cách cùng phẩm đức này." Thừa tướng nhắm mắt nói, sắc mặt của hắn thật không đẹp, mà sắc mặt của Hiên Viên Vũ càng không dễ nhìn. "Trẫm tìm các ngươi tới, không phải muốn các ngươi đồng ý, mà là xác thực cho các ngươi biết, hoàng hậu của trẫm chính là Tiêu Tương Phi, trẫm truyền các ngươi đến là để cho các ngươi lập tức đi chuẩn bị, trẫm muốn ba ngày sau lập hậu, đại điển lập hậu các ngươi hãy chuẩn bị đi." Hiên Viên Vũ ẩn nhẫn, hắn đối với bọn lão ngoan cố này vô cùng tức giận. Các đại thần không khỏi hai mặt nhìn nhau, sau đó lại đem mọi ánh mắt hướng tới kẻ đại diện Thừa tướng đại nhân. Thừa tướng thấy ý Hiên Viên Vũ đã quyết, không khỏi lắc đầu, thật là hồng nhan họa thủy a, hoàng thượng khư khư cố chấp không nghe ý kiến của bọn họ nữa. "Chúng thần tuân mệnh." Không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng. Hiên Viên Vũ rất hài lòng, hắn lấy vợ đương nhiên là muốn cưới người mình thích, hậu cung ba ngàn, chẳng lẽ hắn làm hoàng thượng mà lại không có một chút quyền tự chủ? Vậy hắn đang làm hoàng thượng gì? Làm thế nào mà làm nhất quốc chi quân?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]