Lúc này, loa phát thanh của thành Phong Đô đã vang lên thông báo lạnh lùng khắp bản đồ: “Hoàng Nhất Tắc, OUT! Hoàng Nhất Tắc, OUT!”
Vẫn còn đang nấp trên xà nhà, Lạc Thu chắp tay trước ngực, thầm mặc niệm.
Thầy Hoàng à, nếu có lần sau, đừng tùy tiện hóng chuyện nữa nhé.
Cũng không biết rốt cuộc anh ta có thân phận gì.
Trong khi đó, Hoàng Nhất Tắc vẫn còn đang ngơ ngác. Anh ta níu lấy Hắc Bạch Vô Thường, hỏi: “Khoan đã, các người không phải NPC sao? Giải thích rõ ràng cho tôi, tôi đã thấy quỷ sai của Phong Đô rồi, dựa vào đâu mà các người bắt tôi?”
Trong vòng tuần tra đầu tiên, Hoàng Nhất Tắc đã nhìn thấy hình dạng của những quỷ sai đi bắt người trên đường phố.
Hắc Vô Thường liếc anh ta một cái rồi trả lời: “Chúng tôi là NPC đặc biệt. Ngươi nghĩ mà xem, Hắc Bạch Vô Thường không phải cũng là quỷ sai sao? Chúng tôi không bị hạn chế, có thể xuất hiện ngẫu nhiên trong thành Phong Đô.”
Hoàng Nhất Tắc há hốc miệng, cuối cùng chỉ biết giơ ngón giữa về phía máy quay.
“Gửi đến tổ chương trình, tôi không còn lời nào để nói.”
Rõ ràng lúc nãy Lạc Thu bị Hắc Bạch Vô Thường vây bắt, anh ta cứ nghĩ mình chỉ đứng hóng chuyện cho vui thôi, ai ngờ Hắc Bạch Vô Thường không bắt được Lạc Thu, lại quay sang bắt kẻ tép riu như anh ta để trút giận.
Hắc Vô Thường nhìn anh ta với vẻ thương hại: “Đã nói là quỷ sai tuần tra, trên đường không được có người, ai bảo ngươi đứng đây hóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cuong-xuyen-nhanh-max-level-lac-thu-tro-ve/4820304/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.