"Là bé muốn chơi cùng anh đấy." Mộc Uyển khó khăn lắm mới nói được một câu.
"Rõ ràng hai vợ chồng tôi chẳng ai mê cái đẹp, vậy mà con bé cứ thấy anh đẹp trai, chị xinh gái là lại vẫy tay."
Vừa nãy là vẫy tay với Lạc Thu, bây giờ lại làm động tác vẫy tay với Diệp tổng, vợ chồng Mộc Uyển vô cùng xấu hổ.
Anna đứng bên cạnh gật đầu lia lịa, tự đắc nói: "Cháu gái lớn buổi sáng cũng vẫy tay với em đấy!"
Nghe vợ chồng Mộc Uyển giải thích, hóa ra cô nhóc này cũng là một đứa mê cái đẹp. Thấy Diệp Tri Dật càng thêm không biết làm sao, cả người cứng đờ, Lạc Thu bất đắc dĩ lên tiếng:
"Anh đưa tay ra đi."
"Hả?" Diệp Tri Dật hiếm khi tỏ ra do dự. Đứa bé còn quá nhỏ, anh sợ mình lóng ngóng không cẩn thận làm bé bị thương.
Hơn nữa, hình như anh trước giờ không được lòng trẻ con cho lắm.
Tuy vậy, anh vẫn nghe lời đưa tay ra, chủ động đặt vào tầm với của bé.
Lạc Thu bế bé con hơi cúi người xuống, tự mình cầm lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm của bé để chạm vào tay Diệp Tri Dật.
Bé con cúi đầu, bàn tay nhỏ mũm mĩm hết chạm vào cái này, lại chạm vào cái kia, sau đó từ từ nắm lấy ngón tay thon dài của Diệp Tri Dật.
Vì tay bé quá nhỏ, mà tay người lớn lại quá lớn, Diệp Tri Dật thả lỏng tay trái, ngón tay hơi cong lại, chủ động để cho cô bé nắm lấy.
Thì thấy bàn tay bé con đột nhiên khựng lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cuong-xuyen-nhanh-max-level-lac-thu-tro-ve/4820285/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.