Và Lạc Thu, với vai trò là một pháp y cấp cao, phải tiến hành khám nghiệm t·hi t·hể ngay tại hiện trường.
Giữa mùa hè nắng gắt, đã bước sang tháng bảy, “t·hi t·hể nạn nhân” này không biết đã bị ngâm trong sông bao lâu, cả người trương phình. Lúc được vớt lên, trên người còn dính đầy rong rêu và đủ loại tạp chất dưới nước, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc và đang trong giai đoạn phân hủy nặng.
Đây chỉ là một đạo cụ hình người do tổ đạo cụ làm ra, nhưng mức độ chân thật rất cao, khiến những người có mặt ở đây khi nhìn thấy và ngửi thấy mùi hương đó, không ngừng bị thử thách cả về thị giác lẫn khứu giác, tâm lý cũng bị ảnh hưởng.
Cảnh quay này vừa xong, không ít diễn viên quần chúng đóng vai người dân hiếu kỳ và cảnh sát ở bên cạnh đều chạy ra một góc để nôn ọe.
Biết rõ đây là đồ giả, nhưng giữa trời nắng nóng, nhìn thôi đã thấy buồn nôn. Tổ đạo cụ của đoàn phim có cần phải làm chân thật đến vậy không!
Cảnh quay này kết thúc, đoàn phim cũng thông báo nghỉ trưa. Buổi chiều vẫn sẽ phải quay thêm một vài cảnh đội trọng án thu thập chứng cứ ở đây.
Lạc Thu bước ra khỏi khung hình, chị Lộ vội vàng đón lấy: “Thế nào? Có thấy ghê không? Khó chịu không? Buồn nôn không? Có muốn nôn không?”
Đều tại đoàn phim làm chân thật quá. Diễn viên quần chúng có hạn, nên lúc nãy chị Lộ, một người quản lý có mặt tại hiện trường, cũng bị kéo vào làm vai quần chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cuong-xuyen-nhanh-max-level-lac-thu-tro-ve/4820217/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.