“À à, vừa nãy mặt bàn bẩn, tôi tiện tay xé một miếng ra lau. Chẳng phải chỉ là một tờ khăn ướt thôi sao? Thiếu thì lấy thêm hai tờ nữa là được.”
Ba Diệp cà lơ phất phơ, tỏ vẻ không coi ra gì.
Diệp Tri Dật gật đầu, khẽ mím môi rồi quietly ngồi lại vào tay vịn ghế, cũng không nói gì thêm.
Ads by tpmds
Chỉ là… bốn người ngồi trên sofa bỗng thấy nhiệt độ như tụt vài độ.
Mẹ Diệp vỗ vỗ vào ba Diệp bên cạnh: “Có mở điều hòa không đấy? Lạnh quá! Tắt đi mau!”
“Ba chân không chịu được gió, vốn dĩ có mở đâu.” – ba Diệp lầm bầm – “Chắc đêm xuống nên hạ nhiệt, mở cửa sổ vào, giữa hè tháng bảy, sao tự dưng lạnh thế này.”
Trên sofa, ông nội, ba mẹ Diệp đều không để tâm tới cái khăn ướt ấy.
Chỉ có Diệp Hạo Dương là mặt mũi kỳ quặc, nhìn ba mình loay hoay tìm cửa sổ mà không thấy.
Khoan đã… cậu đột nhiên nhớ ra một chuyện ——
Chiều nay ở sân bay lúc lên xe, cậu thấy chị Lạc Thu đưa cho đại ca một tờ khăn ướt để lau tay áo.
Ánh mắt Diệp Hạo Dương đảo về phía gói vỏ khăn ướt trong thùng rác. Một tờ cô độc nằm đó. Có khi nào… chính là tờ ấy không? Hả…?
---
Diệp Hạo Dương cố nén biểu cảm trên mặt, giả như không có gì, lén liếc sang đại ca.
arrow_forward_ios Đọc Thêm – Pause – 00:00 / 00:08 – Mute
Ads by tpmds
Cậu cúi đầu nhớ kỹ lại: chiều nay đại ca ra sân bay đón mình, tâm trạng hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cuong-xuyen-nhanh-max-level-lac-thu-tro-ve/4820196/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.