“Hạo Dương, cậu tỉnh rồi à?” Nghe giọng Tào Kim đầy vẻ bất lực và mệt mỏi, Diệp Hạo Dương hiểu ra tất cả. Được rồi! Lại một người nữa bị đ.á.n.h thức!
“Hai chúng ta sang phòng trong đi?” Diệp Hạo Dương cẩn thận bước xuống giường, đi đến chỗ Tào Kim hỏi nhỏ.
“Để tôi đẩy lão Trương một cái đã. Người ngáy thường biết tật xấu của mình, đẩy một cái có khi lại thôi.” Tào Kim nói, rồi dùng chân đá lão Trương một cái.
Cú đá này quả nhiên có hiệu quả, tiếng ngáy của lão Trương lập tức dừng lại. Diệp Hạo Dương thở phào nhẹ nhõm, vậy là không cần phải chuyển vào phòng trong nữa.
Nhưng... Anh vừa trở lại chỗ mình trên giường, đầu vừa chạm gối đang chuẩn bị ngủ thì lại nghe tiếng ngáy của lão Trương vang lên bên tai.
Lại nữa rồi!
Lần này, không cần Tào Kim nói, Diệp Hạo Dương trực tiếp dùng khuỷu tay chọc chọc vào cánh tay lão Trương.
“Lão Trương, đừng ngáy nữa!”
Không biết lão Trương có nghe thấy không, nhưng cú chọc này thực sự hiệu quả. Tiếng ngáy lại tạm thời dừng lại.
Diệp Hạo Dương thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng lần này tiếng ngáy của lão Trương sẽ dừng lại lâu hơn, ít nhất là phải đợi anh và Tào Kim ngủ, tốt nhất là đi vào giấc ngủ sâu, như vậy sẽ không nghe thấy nữa!
Lão Trương lần này dường như rất nể tình. Diệp Hạo Dương cẩn thận hít thở, thậm chí còn sợ tiếng động nhỏ của mình sẽ làm lão Trương giật mình, rồi lại bắt đầu ngáy.
Anh nhắm mắt lại. Không biết bây giờ là mấy giờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cuong-xuyen-nhanh-max-level-lac-thu-tro-ve/4820147/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.