Tác giả: Vi.
Tề Ngạo Thần bước đến chìa đoá hoa hướng dương tươi trước mặt cô nhẹ nhàng nói "Yêu Hy chào buổi sáng em ăn sáng chưa? "
Hàn Yêu Hy xoay người phút chốc lại thở nhanh, anh đứng ngược sáng ánh sáng như vầng hào quàng bao quanh thân người.
Mái tóc chải ngược ra sau, đôi mắt chim ưng vầng mũi cao, cánh môi bạc mỏng cương nghị.
Tề Ngạo Thần thấy cô ngây ngốc không trả lời lay lay vai cô "Yêu Hy em có sao không?"
Cô giật mình sờ mũi hắn giọng "Tôi..không sao có chuyện gì? "
Tề Ngạo Thần nhét vào tay cô bó hoa "Yêu Hy đây là tặng cho em! Em có thích không?”
Cô nhìn bó hoa, miệng cười lạnh tay vuốt ve từng cánh hoa “Hoa đẹp, nhưng..”
Bàn tay thon dài trắng nõn nhìn có vẻ dịu dàng không nhẹ không mạnh bẻ gãy nụ hoa lìa khỏi cành, Hàn Yêu Hy vẫn tiếp tục cười “Tôi không thích!”
Sau đó cô không chút khách khí vứt bó hoa xuống đất sau đó đeo kính râm lên “Mac, cho xe chạy đi!”
Cánh cửa xe từ từ khép lại ngăn cách hai con người ra mơ hồ như hai thế giới riêng!
Chiếc xe màu bạc lao vút trong gió, khói xe mù mịt ánh mắt anh nhìn theo chiếc xe từ từ xa dần không khỏi trở thành thê lương..
Tề Ngạo Thần nhìn theo xa đã khuất bóng, cúi thắt lưng nhặt bó hoa tàn đã bị vứt xuống đất. Lòng không chút tư vị..
Hàn Yêu Hy vốn tưởng anh đã bỏ cuộc nào ngờ vẫn kiên nhẫn như vậy!
Mac đang lái xe tưởng tượng lại cảnh lúc nãy, bình thường con gái hay phụ nữ đều thích hoa nhưng chủ nhân lại khác biệt hoàn toàn. Khi được tặng hoa mặt vẫn cười nhưng lại không khiến người khác thấy vui mà là thấy sợ hãi.
Người phụ nữ khác sẽ nâng niu phấn khích vì có người tặng hoa cho mình, nhưng chủ nhân lại lạnh lùng bẻ gãy nó rồi vứt xuống đất không một chút do dự!
Hàn Yêu Hy thật ra cảm thấy bất ngờ vì anh tặng hoa, nhưng vui vẻ hạnh phúc được gì trong khi quá khứ luôn đi song song chứ?
Los Angeles \- Hy thị
Tại tầng cao nhất của tập đoàn mây trắng vây quanh toà nhà tạo nên phong cảnh thơ mộng tuyệt đẹp, Lục Thượng Phong cầm điện thoại nói chuyện với Hàn Yêu Hy.
" Bên đó thế nào?” Giọng trầm ấm của anh vẫn như thế.
"Uhm em đã thu mua được Hàn thị dễ như trở bàn tay hahaha nhìn cả gia đình đó như vậy thật là thoải mái a!” Hàn Yêu Hy bên này chân gác bàn tư thế cực kì thư thái.
"Em vui là tốt rồi, đừng hao tổn nhiều về công việc sức khoẻ quan trọng hơn đừng để đau đầu nữa không tốt. Anh quên mất em có uống rượu và uống thuốc an thần nữa không đó? " Bên kia Lục Thượng Phong nheo mắt lại làm ra vẻ tra khảo.
Hàn Yêu Hy nói dối không chớp mắt "A không có nha em rất khoẻ không uống rượu, không có uống thuốc an thần "
Anh lúc nào cũng lãi nhãi như ông cụ
"Uhm được rồi anh sẽ sắp xếp bên này sẽ về Trung Quốc, đến đó nhớ đón tiếp anh đấy! "
"Ok anh hì” Cô cúp máy đặt điện thoại xuống xoay ghế thở dài, nhìn bầu trời đang ngả vàng.
Đối với Hàn Yêu Hy cô biết rất rõ tình cảm Lục Thượng Phong dành cho cô nhưng cô chỉ xem anh như là anh trai không hơn không kém. Trái tim cô lâu nay vẫn vậy vẫn hướng về phía anh người đã làm cho cô tổn thương nhiều nhất.
Tại sao lại như vậy? Rất đau nhưng cũng lại đâm đầu vào..
Hết chương 67
\*Vi