Sáng sớm tinh mơ, Huyết Hiểu Quân mặc một chiếc váy trắng kín đáo tối giản dài tới gối trông vô cùng thanh lịch nhưng vẫn không kém phần xinh đẹp. “Người đẹp vì lụa” câu nói này không sai nhưng trong trường hợp này lại chưa đúng. Chiếc váy này trở nên sang trọng và có giá trị khi nó được ướm lên thân hình hoàn mỹ không tỳ vết của cô. Chân đi giày cao gót đen, đeo kính râm, trên tay cầm một bó hoa ly trắng bước xuống nhà chẳng khác nào một nữ thần. Bị mê hoặc nhất có lẽ vẫn là Triệu Bân. Cũng không có gì lạ từ ngày đầu đi làm anh đã bị cô hớp hồn, chưa một phút nào anh thôi để mắt đến cô. Mặc dù rất rất rất thích cô nhưng anh vẫn không dám mở lời. Chỉ vì thân phận của mình khó có thể với tới nên Triệu Bân đành phải lặng lẽ mà yêu, âm thầm mà bảo vệ. Đúng thật. Không phải yêu một người nào đó là nhất định phải nói ra cho họ biết, phải thổ lộ để họ bận tâm mà luôn dõi theo họ, lặng thầm quan tâm, cầu mong họ hạnh phúc cũng là một cách yêu.
Cô và Tô Thư Di cùng lên xe rồi đi về phía Đông, vùng ngoại ô thành phố Hải Thượng. Nơi dừng lại là trước cổng một ngôi làng nhỏ. Vì xe không vào được nên các người bọn cô phải xuống xe đi bộ sâu vào trong làng. Cuối cùng dừng chân trước một ngôi nhà gỗ tuy nhỏ nhưng trông rất ấm cúng. Đó chính là ngôi nhà ba mẹ Hiểu Quân đã ở lúc mới cưới cũng là nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cuong-nhan-cua-au-tong/1195287/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.