Trời tối dần, ngoài cửa sổ, đèn điện đã chăng đầy từng góc phố. Từ nơi này nhìn ra, có thể thấy được mười dặm ánh sáng hồng trần.
Nhưng trong phòng lại chỉ một màu xám, chỉ có một chiếc đèn nhỏ lờ mờ ở dưới đất, khiến bóng lưng người ở phía sau phủ một lớp ánh sáng mờ ảo.
Tào Dương ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm một ly rượu màu đỏ, ngắm nhìn ánh sáng xa xa ngoài cửa sổ kia.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, có thể nói sự nghiệp của anh hoàn toàn xuôi chèo mát mái. Trong sự đàm tiếu của mọi người, anh trổ tài năng bằng cả mấy nghìn nhân công. Dưới con mắt của mọi người, anh là kẻ một bước lên trời, nhưng không một ai biết, anh bây giờ vẫn còn chưa thỏa mãn, bởi vì anh còn muốn nhiều hơn nữa.
“ Tào!”
Thi Lan từ trong nhà tắm đi ra, tóc vẫn còn ẩm ướt. Cô vừa dùng khăn hàng hiệu chà lau tóc, vừa đi tới, ngồi trên tay vịn ghế sô pha, thản nhiên cầm lấy ly rượu trong tay anh, nhàn nhạt nhâm nhi một ngụm.
“ Em hôm nay ngồi đọc tài liệu của phòng Nhân sự, mới phát hiện có một người bị anh xem nhẹ!”
Cô lắc lắc ly rượu hồng, mím môi, sau khi uống xong một ngụm, giống như từ trong hương rượu thuần khiết trở về hiện tại.
“ Anh luôn luôn cẩn thận, sao có thể bỏ sót một người như thế này? Chính là cô gái tên Phó Dĩ Mạt đã cùng vào Hoa Thần làm trợ lý với anh, anh sao có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cuoi/2166241/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.