Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lê Châu Sa tỏ ra vô cùng lo lắng chạy vội đi gọi bác sĩ, nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ấy, Phan Huỳnh Bảo lập tức kéo lấy tay cô ấy rồi nói: “Ngốc quá, anh không sao, toàn là vết thương ngoài da thôi, không cần phải gọi bác sĩ đâu."
Bây giờ anh ấy chỉ muốn được ở riêng cùng với Lê Châu Sa mà không muốn gặp ai cả.
"Nhưng mà. Lê Châu Sa thấy Phan Huỳnh Bảo như vậy thì lập tức nhìn vào vết thương đỏ hỏn của anh ấy.
Phan Huỳnh Bảo cố gắng giải thích rằng do ban nãy cử động quá mạnh nên mới kéo căng vết thương và khiến anh ấy đau đớn đến vậy.
Thấy Lê Châu Sa vẫn còn hơi do dự, Phan Huỳnh Bảo cười thầm rồi đưa tay lên gõ nhẹ vào mũi của Lê Châu Sa và nói: “Anh muốn được ở cạnh em mà.”
Lê Châu Sa chớp chớp đôi mắt rồi đưa tay lau sạch đi hai hàng nước mắt ấy.
"Có đau không?” Hai người ôm ấp nhau rất tình cảm, Lê Châu Sa nhẹ nhàng gỡ vết thương của Phan Huỳnh Bảo ra, nhìn vào cánh tay trái của anh ấy, khoảnh khắc cô ấy thấy được khoảng không bên phía cánh tay trái của người đàn ông ấy, trái tim Lê Châu Sa tưởng như bị ai đó xé ra thành trăm mảnh.
Phan Huỳnh Bảo vốn là một người đàn ông lành lặn, thế nhưng bây giờ cánh tay trái của anh đã không còn nữa, Lê Châu Sa dường như đã đoán ra được lý do vì sao Phan Huỳnh Bảo lại muốn trốn tránh mình, bởi vì Phan Huỳnh Bảo bây giờ đã không còn là một Phan Huỳnh Bảo hoàn hảo như trước kia nữa rồi.
"Không đau.” Phan Huỳnh Bảo lắc đầu, anh ấy không biết rõ được là do chỗ cánh tay ấy đã mất hoàn toàn cảm giác hay là do quá đau nên không còn thấy đau nữa, bây giờ dường như nó đã tê liệt rồi.
"Huỳnh Bảo... em sẽ không để ý chuyện này đâu, cho dù anh có trở thành người như thế nào em cũng sẽ không để ý, em và Lê Long vẫn luôn đợi anh trở về.”
Lê Châu Sa ngẩng đầu lên rồi hôn lên chiếc cằm hoàn hảo ấy của Phan Huỳnh Bảo, cô ấy vừa khóc vừa nói.
Điều mà cô ấy mong muốn chỉ là Phan Huỳnh Bảo có thể bình an quay
trở về bên cạnh hai mẹ con của cô ấy.
"Anh xin lỗi vì đã khiến em cứ phải buồn bã như vậy.” Phan Huỳnh Bảo tỏ ra vô cùng đau lòng nhìn vào khuôn mặt của Lê Châu Sa, sau đó cất giọng nói.
"Em không sao, chỉ cần anh có thể quay trở về thì em đã mãn nguyện lắm rồi.” Lê Châu Sa nắm lấy bàn tay của Phan Huỳnh Bảo rồi lắc đầu đáp lại lời của anh ấy.
"Lâm Thanh Tùng... sao rồi?” Phan Huỳnh Bảo biết rằng người cứu họ lần này chính là Lâm Thanh Tùng.
Về phía Lâm Thanh Tùng, thái độ mà Phan Huỳnh Bảo dành cho anh ấy có phần hơi phức tạp.
Phan Huỳnh Bảo cũng biết được tình cảm mà Lâm Thanh Tùng dành cho Lê Châu Sa.
"Bác sĩ nói rằng tạm thời đã vượt qua được nguy hiểm, thế nhưng về sau thì chưa biết sẽ ra sao.” Ánh mắt của Lê Châu Sa tỏ ra vô cùng sầu não, cô ấy nhìn Phan Huỳnh Bảo, môi mấp máy rồi đáp lại bằng giọng đau buồn.
"Chắc chắn sẽ ổn thôi, bọn anh rồi sẽ khoẻ lại mà."
Phan Huỳnh Bảo ôm lấy Lê Châu Sa rồi hôn lên môi cô ấy.
" Huỳnh Bảo, anh phải hứa với em rằng sau này chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nữa, anh có nghe rõ chưa?” Lê Châu Sa véo lấy tai của Phan Huỳnh Bảo rồi nói với anh ấy một cách nghiêm túc.
Phan Huỳnh Bảo nghe xong thì khẽ rướn hai hàng chân mày lên rồi cười đáp: "Được rồi, sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, mãi mãi sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.”
Nghe thấy Phan Huỳnh Bảo khẳng định như vậy thì Lê Châu Sa mới cảm thấy yên tâm, sau đó cô ấy lại dựa đầu vào lồng ngực của Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo tỉnh lại rồi, Trần Thanh Thảo và những người khác ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, còn Lâm Thanh Tùng phải ba ngày sau mới tỉnh lại.
Thế nhưng...
"Anh nói sao? Không thể nhìn thấy được?” Sau khi Lê Châu Sa nghe bác sĩ chuyên chữa trị cho Lâm Thanh Tùng nói mắt của anh ấy sẽ không thể nhìn thấy được gì nữa, Lê Châu Sa cảm thấy hết sức bàng hoàng.
Cô ấy nhìn vị bác sĩ đứng trước mặt mình, khuôn mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt của cô ấy tỏ ra không dám tin đó là sự thật, rồi cứ thế mà lắc đầu.
"Đúng vậy, giác mạc của anh Thanh Tùng hiện tại đang chịu tổn thương nghiêm trọng, các dây thần của mắt đều đã ngưng hoạt động và không có khả năng phục hồi, cho dù về sau có tiến hành cấy ghép giác mạc thì e rằng... cũng không thể được... Vẻ mặt của bác sĩ tối sầm lại rồi nhìn Lê Châu Sa đang lắc đầu không chịu tin.
Lê Châu Sa nghe xong lập tức bị sốc nặng, toàn thân không đứng vững được mà loạng choạng lùi về phía sau.
Trần Thanh Thảo đứng bên cạnh nhìn thấy Lê Châu Sa chịu sự đả kích lớn như vậy, cô bé lập tức tiến về phía trước rồi dìu lấy thân hình xiêu vẹo của Lê Châu Sa, sau đó cô bé gọi: “Chị ba.”
Đôi mắt của Lâm Thanh Tùng không thể nhìn thấy được nữa, đây quả là một đả kích lớn đối với tất cả mọi người. Thân phận của Lâm Thanh Tùng vô cùng cao quý, nếu như mắt của anh ấy không thể nhìn thấy được nữa, đối với một người có lòng tự trọng cao như Lâm Thanh Tùng chắc chắn sẽ là một đả kích hết sức to lớn.
"Không còn cách nào có thể chữa khỏi được cho đôi mắt của anh ấy sao?” Một lúc lâu sau, Lê Châu Sa cổ gắng kìm nén cảm xúc của mình rồi hít một hơi thật sâu, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ rồi khàn giọng hỏi.
Bác sĩ nhìn chằm chằm vào mắt Lê Châu Sa rồi lắc đầu buồn bã: “Những bác sĩ hiện giờ ở đây không có khả năng để chữa khỏi cho cậu ấy, có lẽ sau này sẽ có thể, thế nhưng... đây chỉ là có lẽ mà thôi.”
"Tôi hiểu rồi, chuyện này tạm thời... hãy giấu Lâm Thanh Tùng, đừng cho anh ấy biết quá sớm” Lê Châu Sa năm chặt nắm đấm tay, khuôn mặt kiều diễm ấy bao trùm một nét đau buồn và bị thương.
Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, dường như Lê Châu Sa không còn chút sức lực nào nữa, đến mức phải dựa vào Trần Thanh Thảo mới có thể đứng vững để bước ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ.
"Chị ba, chị sao rồi?” Trần Thanh Thảo dìu Lê Châu Sa, nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy vô cùng nhợt nhạt, cho nên cô bé lo lắng mà gọi tên cô ấy.
Mắt của Lâm Thanh Tùng không thể nhìn thấy được nữa, tâm trạng hiện giờ của Lê Châu Sa chắc chắn vô cùng đau buồn.
Lâm Thanh Tùng vì cứu Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo nên mới không thể nhìn thấy nữa.
Trần Thanh Thảo biết rất rõ rằng trong lòng của Lê Châu Sa hiện giờ đang đau khổ và giày vò đến mức nào.
Gạo Tẻ, em nói xem có phải chị chính là sao chổi không?” Lê Châu Sa từ từ quay đầu sang nhìn Trần Thanh Thảo, sau đó cô ấy mấp máy đôi môi hỏi trong đau khổ.
Vừa nghe Lê Châu Sa nói những lời tự xem nhẹ mình thì bỗng chốc Trần Thanh Thảo nổi giận: “Chị ba chị nói linh tinh gì vậy? Sao chị có thể là sao chổi được chứ? Em biết bây giờ chị đang lo cho anh Thanh Tùng, thật ra em cũng rất lo lắng cho anh ấy, nhưng bây giờ chúng ta nhất định phải mạnh mẽ lên, về chuyện của anh Thanh Tùng chúng ta ai cũng đều rất đau buồn, thế nhưng chuyện này không thể trách chị ba được."
"Cô Châu Sa.” Trần Thanh Thảo vừa nói xong thì Vũ Phong bước về phía Lê Châu Sa và Trần Thanh Thảo với bộ đồ đen mặc trên người.
Nhìn thấy Vũ Phong, Lê Châu Sa im lặng rồi cất giọng hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì không? Có phải Lâm Thanh Tùng có chuyện gì hả?”
"Đại ca muốn gặp cô.” Ánh mắt của Vũ Phong sầm xuống nhìn Lê Châu Sa, khuôn mặt anh ta tỏ ra khá căng thẳng.
Lâm Thanh Tùng vừa tỉnh dậy thì đã muốn gặp Lê Châu Sa, ngay cả lúc hôn mê sâu anh ấy vẫn luôn miệng gọi tên của Lê Châu Sa.
Những tên đàn em Lâm Thanh Tùng đều biết rằng Lâm Thanh Tùng rất yêu Lê Châu Sa, yêu đến mức có thể không màng đến cả mạng sống của bản thân mình.
"Được, bây giờ tôi sẽ lập tức đến đó ngay.” Lê Châu Sa gật đầu rồi để cho Trần Thanh Thảo về trước, sau đó cô ấy đi cùng Vũ Phong đến phòng bệnh của Lâm Thanh Tùng.
Lúc hai người họ đến thì Lâm Thanh Tùng đang ngồi trên giường, khuôn mặt anh ấy nhợt nhạt không sức sống, ảnh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt của Lâm Thanh Tùng làm hiện lên một vẻ mặt âu sầu và yếu đuối đến vô cùng.
Lê Châu Sa bước lên phía trước nắm lấy tay của Lâm Thanh Tùng, cô ấy cắn chặt răng rồi nói: “Thanh Tùng, anh tỉnh rồi à? Anh có thấy không khỏe chỗ nào không?”
"Châu Sa, em không sao chứ?” Lâm Thanh Tùng mò mẫm để tìm cánh tay của Lê Châu Sa rồi nắm chặt và gọi tên cô ấy.
Lê Châu Sa thấy Lâm Thanh Tùng vẫn đang lo lắng cho sự an toàn của mình thì trong lòng cô ấy lại càng cảm thấy đau buồn hơn.
Bây giờ người xảy ra chuyện rõ ràng là Lâm Thanh Tùng, thế nhưng... Lâm Thanh Tùng vẫn luôn lo lắng cho cô ấy.
Cảm giác này ít nhiều cũng khiến cho Lê Châu Sa cảm thấy buồn khổ.
"Em không sao cả, em rất khoẻ” Lê Châu Sa lắc đầu rồi cố nén lòng đáp lại.
Lâm Thanh Tùng nghe thấy vậy thì vội vàng đưa tay ra mò mẫm trong khoảng không vô định rồi hỏi: “Không mở đèn sao? Sao tối vậy nhỉ?”
Lê Châu Sa mặt cắt không còn giọt máu, cô ấy đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng đang chiếu vào người của Lâm Thanh Tùng, thứ ánh nắng chói chang ấy chiếu vào người anh ấy nhưng Lâm Thanh Tùng dường như không biết được.
"Sao thế? Cúp điện rồi hả?” Lâm Thanh Tùng thấy Lê Châu Sa im lặng không nói gì nên tưởng rằng đã cúp điện.
Lê Châu Sa cắn chặt mồi rồi cất giọng dịu dàng: “Ừ, bệnh viện cúp điện rồi, mọi người đang tìm nến để thắp, anh vừa mới tỉnh lại nên nghỉ ngơi nhiều một chút, trên người anh vẫn còn vết thương nên không thể cử động lung tung có biết chưa hả?"
Giọng nói ấm áp của Lê Châu Sa vô cùng có hiệu lực đối với một người hiện đã không nhìn thấy gì như Lâm Thanh Tùng.
Lần đầu tiên anh ấy dùng vẻ mặt yếu đuối như vậy để đối diện với Lê Châu Sa.
"Châu Sa... em có thể ở đây với anh không?"
Lâm Thanh Tùng biết rằng yêu cầu này của anh ấy có hơi quá đáng, mặc dù anh ấy chính là người đã cứu mạng của Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo.
Anh ấy không nên đưa ra yêu cầu như vậy bởi vì người mà Lê Châu Sa yêu chỉ có một mình Phan Huỳnh Bảo mà thôi.
Bây giờ anh ấy kêu cô ở lại cạnh anh ấy, yêu cầu này thật sự rất quá đáng.
"Được.” Thế nhưng Lê Châu Sa lại không hề từ chối, đứng trước một Lâm Thanh Tùng với đôi mắt không còn nhìn thấy được gì nữa, Lê Châu Sa không thể nói ra được lời từ chối nào.
Trong lòng cô ấy rất thương xót cho Lâm Thanh Tùng, đồng thời cũng vô cùng áy náy với anh ấy.
"Anh ba, anh đừng lo lắng quá, chị ba chỉ đến phòng bệnh của anh Thanh Tùng để thăm anh ấy một lát thôi, chị ấy sẽ về ngay thôi mà, chị ba với anh Thanh Tùng thật sự không hề có chút quan hệ mờ ám nào cả. Từ nhỏ anh Thanh Tùng và chị ba đã quen biết nhau rồi, sau này lớn lên công thành doanh toại nhưng anh ấy cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ phá hoại tình cảm của anh và chị ba, chỉ là anh ấy...
Trần Thanh Thảo vội vàng giải thích cho Phan Huỳnh Bảo về chuyện giữa Lâm Thanh Tùng và Lê Châu Sa để cho anh hiểu rõ ràng hơn về sự thật.
Nhìn thấy vẻ mặt vội vàng của Trần Thanh Thảo, Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng đáp: “Gạo Tẻ, anh biết mà.”
"Anh ba, anh không biết đâu, thật sự anh Thanh Tùng là một người rất tốt, anh đừng thấy anh ấy mặt mũi lúc nào cũng cau có khiến người khác cảm thấy khó gần, thật ra anh ấy là một người rất nhiệt tình. Anh có biết không, lúc gia đình nhà họ Trần của chúng ta không


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.