Chương trước
Chương sau
Nếu như ngay cả mạng lưới tình báo của anh ấy cũng không tìm được người gây tai nạn thì chỉ có một khả năng người này muốn mạng của Hoàng Song Thư.
Phan Huỳnh Bảo không biết bên cạnh Trần Quân Phi còn có kẻ thù nào, sao người đó lại muốn hại chết Hoàng Song Thư như vậy.
Lúc Hoàng Song Thư tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Bánh Quy nằm trên mép giường Hoàng Song Thư, thấy cô tỉnh lại thì thằng bé chẹp chẹp miệng, mở đôi mắt to tròn xinh đẹp ra tỏ vẻ tủi thân nhìn Hoàng Song Thư.
“Mẹ, mẹ hù chết Bánh Quy rồi.”
Hoàng Song Thư sờ đầu Bánh Quy rồi yếu ớt nói: “Mẹ… không sao đâu.”
Nhờ có sự tận tình chăm sóc của bác sĩ mà giọng nói của Hoàng Song Thư cũng ngày càng khởi sắc hơn.
Lúc trước vốn dĩ không hề phát âm được nhưng mà bây giờ Hoàng Song Thư có thể nói ra một vài âm thanh yếu ớt, tuy nhiên tiếng nói lại rất nhẹ, hầu như không nghe thấy được gì cả.
Nhưng mà Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi với Bánh Quy thân thiết như vậy nên bọn họ có thể hiểu cô đang biểu đạt vấn đề gì.
“Mẹ đau không?” Bánh Quy thấy cơ thể Hoàng Song Thư bị quấn vải xung quanh thì thổi thổi cho cô.
Nhìn hành động ngây thơ của đứa trẻ, hốc mắt Hoàng Song Thư ửng đỏ. Cô đưa tay ra nhẹ nhàng sờ đầu Bánh Quy rồi khẽ lắc đầu.
“Song Thư, cảm thấy sao rồi?” Trần Quân Phi từ bên ngoài bước vào, sau khi nhìn thấy Hoàng Song Thư đã tỉnh thì tâm trạng anh rất tốt.
Anh ngồi xuống mép giường nâng tay lên sờ vào gò má Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư bắt lấy cánh tay Trần Quân Phi rồi cong môi nói: “Không… sao”
“Không sao thì tốt rồi, đừng sợ, anh sẽ tìm được người đó.”
Trần Quân Phi vừa nghĩ đến có người dám làm hại Hoàng Song Thư thì ánh mắt kia lập tức sắc bén đến kinh người.
Hoàng Song Thư nhìn Trần Quân Phi một lát, sau đó lại cảm thấy mệt mỏi nhắm mắt lại. Cô vừa mới tỉnh lại, mặc dù cơ thể bị thương không nghiêm trọng nhưng vẫn rất mệt mỏi.
Chuyện Hoàng Song Thư xảy ra tai nạn trôi qua một tuần lễ, cuối cùng Phan Huỳnh Bảo cũng tìm được chút manh mối. Người tài xế đụng xe lúc trước đã tìm ra được nhưng mà tài xế lại chối bảo rằng bản thân không hề đụng Hoàng Song Thư, thì ra hơn một tuần trước, xe của anh ta từng bị người khác lấy trộm.
Nói cách khác, người chân chính lái xe đụng Hoàng Song Thư vẫn chưa tìm được.
Phan Huỳnh Bảo cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ nên lập tức tiến hành điều tra thật kỹ, rốt cuộc tìm được một người phụ nữ.
Mà người phụ nữ này tên là Cẩm Tiên.
“Cẩm Tiên?” Sau khi Trần Quân Phi lấy được tài liệu mà Phan Huỳnh Bảo gửi cho mình thì cũng khá ngạc nhiên.
Trần Quân Phi không hề xa lạ với cái tên Cẩm Tiên này nhưng mà tại sao Cẩm Tiên lại ra tay với Hoàng Song Thư chứ?
Cẩm Tiên là tình nhân năm đó của Trần Quân Phi, bọn họ đã không còn liên lạc từ rất lâu rồi.
“Em cũng không rõ nữa.” Phan Huỳnh Bảo cũng cảm thấy rất kỳ lạ, anh ấy biết người tên Cẩm Tiên này là một người phụ nữ vô cùng tốt. Ban đầu Trần Quân Phi đuổi cô ta đi cũng không hề bạc đãi cô ta, bây giờ tại sao lại lái xe đụng vào Hoàng Song Thư.
“Em đã điều tra rồi, lúc Cẩm Tiên rời khỏi anh thì đã gả cho một người đàn ông tên Lý Hoài Nam, còn sinh con nữa. Hình như vào tháng mười hai năm ngoái đứa bé ấy đã chết rồi.”
“Tìm được Cẩm Tiên chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa tìm được, khi người của chúng ta đến nhà cô ta thì Cẩm Tiên không có ở nhà, em đã cho người đi tìm rồi.”
Phan Huỳnh Bảo sầm mặt xuống nói với Trần Quân Phi.
“Em giúp anh điều một số người đến canh chừng phòng bệnh của Song Thư đi, còn nữa, giúp anh gọi điện thoại cho thầy giáo của Bánh Quy nói rằng gần đây thằng bé sẽ không đi học.”
Có lúc, phụ nữ làm việc sẽ ác độc hơn so với đàn ông. Mặc dù Trần Quân Phi không biết tại sao Cẩm Tiên lại ra tay với Hoàng Song Thư nhưng anh tuyệt đối sẽ không để Cẩm Tiên làm tổn hại đến Hoàng Song Thư được.
“Sau khi tìm được Cẩm Tiên thì lập tức khống chế cô ta lại.”
“Vâng, em biết rồi.”
“Huỳnh Bảo, người tên là Cẩm Tiên đó không thù không oán với chị dâu, tại sao lại làm tổn thương chị ấy vậy?” Khi tìm được hung thủ làm bị thương Hoàng Song Thư, Lê Châu Sa nghe thấy cái tên Cẩm Tiên kia thì cảm thấy xa lạ bèn hỏi Phan Huỳnh Bảo.
Lê Châu Sa còn chưa biết trước đây Cẩm Tiên và Trần Quân Phi bất hòa, vì thể Phan Huỳnh Bảo nói chuyện của hai người họ cho cô ấy nghe.
“Nói cách khác thì trước đây Cẩm Tiên là tình nhân của anh hai sao?” Lê Châu Sa trợn tròn mắt nhìn Phan Huỳnh Bảo.
“Ừ, trước đây anh hai rất quậy nên bị người khác xúi giục làm ra rất nhiều chuyện khiến mẹ đau lòng. Khi đó, anh ấy sa đọa như vậy đấy.”
“Vậy cũng… quá hư hỏng rồi nhỉ? Anh hai chơi phụ nữ sớm như vậy, em thật sự cảm thấy không đáng giùm chị dâu.” Lê Châu Sa bĩu môi không vui nói.
Phan Huỳnh Bảo nhìn Lê Châu Sa rồi khẽ cười không lên tiếng.
“Anh có chạm vào người phụ nữ khác không?” Đột nhiên Lê Châu Sa nhéo tai Phan Huỳnh Bảo, ánh mắt lập tức sáng lên như đèn pha nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Nhìn vẻ mặt giận dữ nhéo tai mình của Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo vô cùng buồn cười nói: “Vợ, anh luôn giữ mình rất tốt.”
“Vậy còn… được, nhưng mà em cảnh cáo anh cho dù có như vậy thì sau này cũng đừng nghĩ đến chuyện có phụ nữ khác. Nếu như để em biết được thì chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu.” Lê Châu Sa hài lòng nhìn Phan Huỳnh Bảo nhưng vẫn hung hăng dọa nạt.
Phan Huỳnh Bảo thấy Lê Châu Sa như vậy thì dở khóc dở cười đứng lên.
“Này, cậu làm gì mà đi theo tôi hoài vậy?” Vũ Băng Trang thấy Vũ Vĩnh Kỳ vẫn luôn đi theo mình thì tức giận nói.
Sau khi Vũ Vĩnh Kỳ nhìn thấy Vũ Băng Trang thì chưa từng trở lại Provence mà ngược lại vẫn luôn đi theo Vũ Băng Trang.
Từ nhỏ Vũ Vĩnh Kỳ đã rất thông minh, có thể coi như là một người học giỏi, vì thế đã lên đại học từ rất sớm. Nhưng mà bởi vì cậu bé làm lính, không đến trường nên vẫn luôn sống cuộc sống trong bộ đội.
“Gạo Tẻ, chị không thích em đi theo chị sao?” Vũ Vĩnh Kỳ thấy Vũ Băng Trang có vẻ tức giận thì ánh mắt hiện lên chút đau khổ.
“Ai thích cậu đi theo tôi chứ? Cậu cách tôi xa một chút đi, tôi ghét cậu lắm” Vũ Băng Trang nhe răng giận dữ hét vào mặt Vũ Vĩnh Kỳ.
Lời nói của Vũ Băng Trang khiến gương mặt Vũ Vĩnh Kỳ hiện lên chút buồn bã, cậu bé quật cường bóp ngón tay rồi nhìn chằm chằm vào Vũ Băng Trang nhưng không hề rời đi.
Dường như Vũ Băng Trang cũng cảm thấy mình nói những lời này hơi quá đáng nên cô bé phiền não nhíu mày lại rồi nói: “Này, rốt cuộc cậu muốn làm gì?” “Em muốn đi theo chị.” Vũ Vĩnh Kỳ nhìn Vũ Băng Trang, âm thanh khàn khàn của cậu bé vang lên.
Nghe thấy lời nói của Vũ Vĩnh Kỳ, đáy mắt Vũ Băng Trang hiện lên vẻ kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, dường như cô bé nghĩ đến điều gì đó bèn cười nhạo Vũ Vĩnh Kỳ: “Tôi không phải bé Gạo Tẻ.”
Cô bé không phải là nàng công chúa được nhiều người yêu mến của nhà họ Trần nên Vũ Vĩnh Kỳ không cần phải đối xử với cô bé như vậy.
Vũ Vĩnh Kỳ nhìn Vũ Băng Trang, cố chấp nhìn cô bé nhưng không nói lời nào.
Bị Vũ Vĩnh Kỳ dùng ánh mắt nghiêm túc như vậy nhìn vào người, Vũ Băng Trang cảm thấy rất tức giận nhưng cũng không biết phải làm thế nào.
“Tùy cậu vậy, cậu thích làm gì thì làm đi.”
Vũ Băng Trang tức giận nói với Vũ Vĩnh Kỳ một câu rồi bỏ đi.
Thấy Vũ Băng Trang như vậy, đôi mắt Vũ Vĩnh Kỳ dần hiện lên chút dịu dàng.
Cậu bé biết Vũ Băng Trang nhất định sẽ tha thứ cho cậu bé.
“Chị dâu, cơ thể khá hơn chút nào chưa?” Lê Châu Sa cầm cháo gà mà người giúp việc đã nấu đi tới phòng bệnh của Hoàng Song Thư, nhìn thấy tinh thần của cô hôm nay không tệ thì không khỏi nở nụ cười.
Hoàng Song Thư khẽ gật đầu rồi khàn giọng nói: “Rất… tốt.”
Giọng nói của cô còn đang được điều trị để khôi phục lại như xưa nên bây giờ đã càng ngày càng khởi sắc.
Sau khi Lê Châu Sa múc một chén cháo gà ra bèn đưa cho Hoàng Song Thư rồi nói: “Nào, uống một chén đi.”
Hoàng Song Thư cũng cảm thấy hơi đói nên không khách sáo nữa, uống một hơi cạn sạch chén cháo gà.
Sau khi uống xong, Lê Châu Sa ở bên cạnh nói chuyện phiếm với Hoàng Song Thư. Cô ấy còn cố ý hỏi Hoàng Song Thư thử xem có biết ai là người đụng vào người cô hay không nhưng mà lúc đó Hoàng Song Thư không hề có ấn tượng gì cả, làm sao biết rốt cuộc ai đã hãm hại mình chứ?
“Vậy chị biết một người phụ nữ tên là Cẩm Tiên không?” Lê Châu Sa thấy Hoàng Song Thư không biết rõ nên hỏi lại lần nữa.
Hôm qua, Trân Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo cũng có nhắc tới cái tên Cẩm Tiên này nên Lê Châu Sa không nhịn được bèn hỏi Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư cau mày nói: “Hình như có nghe nói rồi.”
“Cô ta đã từng là tình nhân của cậu chủ Phi.” Lê Châu Sa liếc nhìn Hoàng Song Thư rồi lúng túng nói.
Đáy mắt Hoàng Song Thư mang theo chút lãnh đạm: “Chẳng lẽ chuyện lần này là do Cẩm Tiên làm sao?”
Thì ra là tình nhân trước đây của Trân Quân Phi, Hoàng Song Thư biết trước kia Trần Quân Phi rất đa tình nhưng tại sao Cẩm Tiên lại ra tay với mình chứ?
“Em cũng không rõ lắm nữa nhưng mà rất có thể là do người phụ nữ này làm, còn tại sao người phụ nữ này lại ra tay với chị thì em cũng không biết.” Lê Châu Sa nhìn Hoàng Song Thư một lúc lâu rồi lựa lời nói.
“Cô Song Thư, đây là bưu phẩm của cô.’ Hoàng Song Thư nhíu mày, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì một y tá đã cầm bưu phẩm tới. Sau khi bỏ lại gói hàng thì cô ấy lập tức rời đi.
Nhìn gói hàng đặt trước mặt mình, Hoàng Song Thư hơi nghi hoặc nhìn về phía Lê Châu Sa.
Lê Châu Sa liếc nhìn Hoàng Song Thư một cái rồi nói: “Chị có mua thứ gì không?”
Hình như cô không mua thứ gì thì phải?
Lê Châu Sa câm một con dao nhỏ lên, sau khi mở bọc ra và nhìn đến đồ bên trong thì hoảng sợ đến mức đổ ` hôi lạnh cả người, hét toáng lên: “A.”
Trước nay Lê Châu Sa luôn là một người gan dạ phóng khoáng nhưng khi nhìn thấy vật bên trong cũng bị hù dọa.
Đồ vật trong gói hàng không phải là thứ gì khác mà chính là một đứa trẻ sơ sinh đã chết, khắp người đứa trẻ kia toàn là màu tím bầm, làn da cũng tím xanh một mảng trông vô cùng quỷ di.
Sau khi Lê Châu Sa nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh kia thì cả người đều run rẩy, không chỉ Lê Châu Sa bị hù dọa mà Hoàng Song Thư cũng giật mình giống vậy.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Sau khi nhận được điện thoại của Lê Châu Sa, Trân Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo vội vàng đến phòng bệnh bằng tốc độ nhanh nhất.
Trân Quân Phi ôm lấy cơ thể Hoàng Song Thư vào lòng, ánh mắt anh hiện lên vẻ u ám lạnh lùng nhìn đứa trẻ sơ sinh đã chết cách đó không xa.
Rốt cuộc đưa một đứa trẻ sơ sinh đã tắt thở từ lâu đến phòng bệnh của Hoàng Song Thư là có ý gì?
“Bọn em cũng không biết rốt cuộc là ai đã đưa đứa trẻ sơ sinh này đến, em đã cho người đi điều tra thử thì người giao hàng nói rằng chỉ có một người để gói hàng ở lại đó rồi để tiền phía trên nhưng không biết là ai cả, camera không quay được người này.’ Lê Châu Sa nhìn thấy sắc mặt vô cùng khó coi của Trần Quân Phi bèn lên tiếng giải thích.
Sau khi cô ấy nhận được đứa trẻ sơ sinh này thì đã kêu người đi điều tra nhưng không tra được gì cả.
Nhưng mà nếu như người này đưa vật này đến trước mặt Hoàng Song Thư thì chứng tỏ người này muốn đối đầu với Trần Quân Phi, có lẽ người này và người lần trước đụng Hoàng Song Thư bị thương chính là cùng một người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.