Chương trước
Chương sau
“Có lẽ chúng ta sẽ cảm thấy thương tiếc bởi vì Vân Hạ chưa bao giờ yêu Phan Huỳnh Đức nhưng mà anh ấy đã dùng tính mạng của mình để cứu cô ấy. Tuy nhiên, chúng ta lại không phải là Phan Huỳnh Đức, không biết được trong lòng anh ấy đã vui vẻ biết bao nhiêu. Tâm nguyện duy nhất của anh ấy chính là có thể ở bên cạnh Vân Hạ, cho dù anh ấy đã rời khỏi thế giới này thì cũng là theo chân Vân Hạ mà đi, đây chính là hạnh phúc của anh ấy.”
Trần Quân Phi ngây người trong phòng bệnh ba ngày, cuối cùng cũng vượt qua giai đoạn nguy hiểm.
Sau khi biết được Trần Quân Phi thoát khỏi nguy hiểm thì thần kinh vẫn luôn căng thẳng của Vũ Khả Hân từ từ thanh tỉnh lai. “Nhưng mà có một việc tôi nhất định phải thông báo trước cho mọi người biết.” Bác sĩ cẩm hồ so bệnh lý trong tay, sau khi suy nghĩ một chút thì đấy gọng kính của minh lên roi nói với Vũ Khả Hân và Phan Huỳnh Bảo.
Nghe thấy bác sĩ nói như vậy, Vũ Khả Hân và Điền Thanh Mây khá kích động.
Gương mặt Phan Huỳnh Bảo cũng căng thẳng theo, tròng mắt xanh lục của anh ấy lóe lên một tia sảng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bác sĩ.
Ông ta lắc đầu một cái rồi mới lên tiếng: “Cậu chủ Phi bị thương rất nghiêm trọng, trong đó nghiêm trọng nhất là hai chân của cậu ấy đã bị cong, thậm chí còn hơi biến dạng nữa. Các chuyên gia trong lĩnh vực này của chúng tôi đã nghiên cứu và đưa ra nhận định rằng tổ chức thần kinh ở chân cậu chủ Phi đã bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng…”
“Như vậy… thì sao?” Vũ Khà Hân kinh ngạc nhìn bác sĩ, bà ấy không nhịn được bèn lên tiếng hỏi. “Đơn giản mà nói thì chính là cậu chủ Phi đã bị tê
Am! liệt.”
Dường như tin tức này đã đánh ngất tất cả mọi người, sắc mặt Vũ Khả Hân trắng bệch, ngay cả Điển Thanh Mây cũng ngơ ngác đứng đó không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào bác sĩ không nói được câu nào. Tê liệt?
Trần Quân Phi bị liệt rối?
Tại sao lại trở thành như vậy chứ? Tại sao bị liệt chứ? “Có thể chữa khỏi không?” Trong những người ở đây, có lẽ người bình tĩnh nhất chi có một minh Phan Huỳnh Bào.
Anh ấy siết chặt quà đấm trong tay, ánh mặt lạnh như bằng nhìn bác sĩ rồi hòi. “Với kỹ thuật khoa học trước mắt thì không có cách nào khác, tôi nghe nói gần đây bên Đức có nghiên cứu một loại kỹ thuật mới. Bọn họ nghiên cứu rất kỹ về thần kinh ở chân của con người, nói không chừng bên đấy sẽ có cách.”
“Huỳnh Viết Huy, lập tức cho người mời chuyên gia nổi tiếng nhất ở Đức đến đây bằng tốc độ nhanh nhất.” Phan Huỳnh Bảo ra lệnh với Huỳnh Viết Huy ở ngoài cửa. “Vâng.” Chỉ cần có một chút hy vọng thì Phan Huỳnh Bào sẽ không bỏ qua, tuyệt đối sẽ không để Trần Quân Phi trở nên như thế này. “Huỳnh Bảo, hai chân của Bánh Gạo nhất định sẽ không sao đúng không?” Vũ Khà Han bắt lấy cảnh tay của Phan Huỳnh Bảo, nước mắt không ngừng tuôn rơi,
Nhìn thấy dáng vẻ mất khống chế của Vũ Khả Hân thì Phan Huỳnh Bảo nhẹ giọng trấn an nói: “Vâng, sẽ không sao đâu, chúng ta có tiến mà. Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, cháu sẽ không để anh hai bị tê liệt đâu.”
Vũ Khả Hân và Điền Thanh Mây chi nhẹ nhàng nhìn Phan Huỳnh Bảo, khuôn mặt của hai người phụ nữ đã xám như tro tàn.
Khoa học kỹ thuật phát triển nhưng cũng có rất nhiều vấn đề mà khoa học kỹ thuật không thể nào chữa khỏi được.
Hoàng Song Thư vẫn luôn muốn gặp Trần Quân Phi nhưng lần nào cũng bị Vũ Khả Hân ngăn cản.
Bà ấy không muốn cô lo lắng nên đã bảo quản gia đưa Bánh Quy đến chơi với cô, như vậy thì Hoàng Song Thư sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa.
Những ngày qua Bánh Quy cũng rất biết điều, quản gia nói rằng thằng bé đã ăn nhiều hơn, và lại cũng không còn làm loạn nữa. “A a…” Bánh Quy nói chuyện càng ngày càng lanh lợi han ra, thắng bé nắm lấy tóc của Hoàng Song Thư rồi gọi tên cô.
Hoàng Song Thư buồn cười sờ lên tóc Bánh Quy, yêu thương củi đấu xuống hôn lên gưong mặt thắng bé. “Dường như Bánh Quy mập hơn nhiều rồi này.”
Hoàng Song Thư ôm lấy Bánh Quy, cảm giác cơ thể thằng bé đã nặng lên không ít, hơn nữa khuôn mặt cũng ngày càng có thịt hơn.
Bánh Quy nháy mắt một cái, giả vờ đáng thương nhìn Hoàng Song Thư giống như bản thân đang vô cùng tủi thân.
Hoàng Song Thư nhìn thấy dáng vẻ này của Bánh Quy thì ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng. “Song Thư.” Lúc Lâm Tấn Sang đi vào đã thấy Hoàng Song Thư ôm lấy Bánh Quy, trên mặt mim cười vô cùng dịu dàng. “Anh đến rồi à.” Hoàng Song Thư sờ sờ Bảnh Quy trong ngực mình rồi nói với Lâm Tấn Sang. “Cơ thể cảm thấy sao rồi?”
“Tốt hơn nhiều rồi nhưng mà bác sĩ không cho em xuống giường, còn nói rằng chân em cần phải được điều dưỡng nhiếu hơn nữa, sau khi kết vày thì mới xuống giường được.” Hoàng Song Thư chỉ vào băng gạc dang quan trên chân cô, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ nhún vai nói với Lâm Tấn Sang.
Nghe thấy Hoàng Song Thư nói thế thi ánh mắt Lâm Tấn Sang càng dịu dàng lưu luyến hơn.
Anh ta đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên đôi mắt của Hoàng Song Thư rồi nói: “Ừm, nhìn thấy em có tinh thần hơn thì anh cũng yên tâm rồi.”
“Đói.” Hoàng Song Thư bị hành động thân mật của anh ta khiến cho cả người hơi mất tự nhiên.
Vào lúc cô định tránh khỏi bàn tay của anh ta thì Bánh Quy đã chẹp chẹp miệng nói với Hoàng Song
Thư.
Cô nghe vậy bèn xoa xoa vùng bụng của thắng bé rồi nói: “Đã mập như vậy rồi mà còn ăn sao? Con sẽ biến thành bé mập đầy.”
Bánh Quy khẽ kéo khóe miệng, chớp chớp cặp mắt to tròn xinh đẹp kia tỏ vẻ đáng thương khiến trái tim Hoàng Song Thư mềm nhũn. “Được rồi, mẹ sẽ cho con ăn một ít trái cây nhé.”
Hoàng Song Thư vừa muốn cắt trái cây cho Bánh Quy ăn thì tốc độ của Lâm Tấn Sang lại nhanh hơn, anh ta nhận lấy con dao trong tay cô. Động tác của Lâm Tấn Sang rất thành thục mà cắt táo, sau đó anh ta đưa cho Hoàng Song Thư.
Khi cô đút cho Bánh Quy ăn xong thì nói với Lâm Tan Sang: “Cảm on.”
“Khách sáo như vậy làm gì chứ?” Anh ta buồn cười nói với Hoàng Song Thư.
Cô xấu hổ cười một tiếng rồi sau đó giống như cảm khái vậy: “Lâm Tần Sang, mấy ngày nay trong khoảng thời gian em dưỡng thương thì đột nhiên lại ngộ ra được một đạo lý.”
“Đạo lý gì?” Lâm Tấn Sang nhún vai, ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm vào Hoàng Song Thư rồi hỏi. “Chính là em không thể buông tay Trần Quân Phi, tuyệt đối không thể buông tay anh ấy được.”
Hoàng Song Thư bình tĩnh nhìn Lâm Tấn Sang rồi nhẹ giọng nói. “Vậy sao? Như vậy rất tốt mà.”
Hoàng Song Thư không hiểu ánh sáng trong đáy mắt Lâm Tấn Sang, cô cúi đầu xuống dịu dàng nhìn Bánh Quy đang nằm trong ngực mình và bắt đầu ngủ say.
Vừa nghĩ tới Trần Quân Phi đối xử tốt với cỏ, nghĩ về sự thay đổi của anh thì đột nhiên cô cảm thấy trong lòng có một loại xúc động vô cùng sốt ruột.
Rất muốn rất muốn đi gặp Trần Quân Phi, vô cùng muốn đi gặp Trần Quân Phi.
Sau khi Lâm Tấn Sang ở bên cạnh trò chuyện cùng Hoàng Song Thư một ngày thì bởi vì còn có việc phải làm nên đã rời đi.
Đúng vào lúc Lâm Tấn Sang rời khỏi phòng bệnh của Hoàng Song Thư thì lại gặp phải Phan Huỳnh Bào.
Anh ấy trùng hợp mang cháo gà của người giúp việc đã nấu đến cho Hoàng Song Thư uống nhưng không ngờ lại đụng phải Lâm Tấn Sang ở bệnh viện. “Cậu chủ Bào, thật trùng hợp.”
Lâm Tấn Sang chào hỏi với Phan Huỳnh Bào.
Vẻ mặt Phan Huỳnh Bảo sầm xuống quét mắt nhìn Lâm Tần Sang, đôi chân thon dài của người đàn ông đi qua bên cạnh của Lâm Tấn Sang rồi dừng lại một chút trước mặt anh ta: “Thông minh một chút đi, tốt nhất nên cách xa Hoàng Song Thư ra, nếu không thì đừng trách tôi xuống tay độc ác.”
“Hử? Cậu chủ Bảo muốn độc ác đến mức nào?” Lâm Tấn Sang nhượng mỉ, cười nhẹ nói với Phan
Huỳnh Bảo. Sắc mặt Phan Huỳnh Bào tràn đầy phiền muộn đan xen với sự lạnh lùng đáng sợ nhìn Lâm Tấn Sang: “Cậu cho rằng Trương Khánh Toàn có thể bảo vệ được cậu trong bao lâu?”
Gương mặt anh tuấn của Lâm Tấn Sang hơi cứng lai.
Làm thế nào anh ta cũng không ngờ được Phan Huỳnh Bảo lại điều tra đến Trương Khánh Toàn. “Xem ra tôi thật sự đã xem thường bàn lĩnh của cậu chủ Bào rồi.”
Lâm Tấn Sang cười nhạo một tiếng, sau khi anh ta sửa sang lại quần áo của mình một chút thì khiêu khích nói: “Nhưng mà cho dù như vậy thì anh có thể làm gì được tôi chứ? Hội Thành Long của Trương Khánh Toàn là băng xã hội đen lớn nhất thành phố, tôi biết cậu chủ Bảo cũng có băng đảng xã hội đen vô cùng tài giỏi, anh có thể lực của riêng anh nhưng thật đáng tiếc, nếu như anh muốn đá chọi đá với Hội Thành Long thì dường như vẫn hơi nguy hiểm đấy, trừ phi anh muốn cả hai bên cùng tổn thất nặng nề thì cứ việc ra tay.”
“Tổn thất nặng nề? Có vẻ như cậu quả coi trọng Trương Khánh Toàn rồi thì phải, hơn nữa lại còn đánh giá thấp thế lực của nhà họ Phan và nhà họ Trần của chúng tôi nữa. Chẳng lẽ cậu đã quên tôi và Trần Quân Phỉ là anh em sao?” Lời nói của Phan Huỳnh Bào khiến cho sắc mặt Lâm Tần Sang lập tức thay đổi. “Nếu như cậu và Trương Khánh Toàn muốn tìm cái chết thì tôi cũng sẽ không nương tay đâu.”
Sau khi nói xong câu này, đôi chân của Phan Huỳnh Bảo lập tức bước về phía trước không hề quay đầu lại.
Ánh mắt Lâm Tấn Sang u ám nhìn chằm chằm theo bóng lưng rời đi của Phan Huỳnh Bảo, bàn tay đang buông lòng bên người đã nắm chặt thành quả đấm. “Anh đến rồi sao.” Hoàng Song Thư chăm sóc Bánh Quy ở trên giường chơi một lát thì nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo vác khuôn mặt lạnh lùng tới.
Nhìn thấy anh ấy, Hoàng Song Thư sửa sang lại mái tóc của mình một chút rồi chào hỏi với Phan Huỳnh Bảo. “Hôm nay tình trạng của cô sao rồi?” Phan Huỳnh Bảo vừa liếc nhìn Hoàng Song Thư vừa tỏ ý hỏi thăm.
Cô cười hì hì chi vào hai chân mình rồi nói: “Trừ vết thương này còn đang kết vày ra thì những vấn đề khác đều đã bình phục het roi, À đúng rồi, lúc nào thì tôi mới có thể gặp lại Trần Quân Phi vậy? Tôi vẫn luôn muốn xem thừ bây giờ anh ấy thế nào rối nhưng mà các người không cho tôi gặp anh ấy.”
Hoàng Song Thư biu môi tůi thân nhìn Phan Huỳnh Bào rồi nói. “Hiện tại anh hai đang nghi ngơi, cô cũng biết rồi đây, vết thương của anh ấy nghiêm trọng hơn so với cô rất nhiều, chúng tôi nhất định phải đề anh ấy nghỉ ngơi thật tốt.”
“Được rồi, vậy sau khi bàn thân tôi hồi phục khòe hơn một chút thì tôi sẽ đi thăm anh ấy.”
Nghe thấy Phan Huỳnh Bảo nói vậy thì Hoàng Song Thư cũng đành thỏa hiệp. “Đúng rồi, khi nãy có phải Lâm Tấn Sang có tới đây không?”
Phan Huỳnh Bào ngồi một bên trên ghế sa lon, hai chân ưu nhã vắt chéo, bàn tay đặt trên đầu gối nhìn cô. “Um, sao vậy? Anh ấy đến đây thăm tôi.”
Dường như hai người Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo không hài lòng về Lâm Tấn Sang, Hoàng Song Thư thấy vậy nên kỳ quái nhìn Phan Huỳnh Bào rồi hỏi. “Không có gì, chi là có một số chuyện tôi muốn nhắc nhờ cô một chút thôi.”
“Nhắc nhờ?” Hoàng Song Thư nhìn khuôn mặt tỏ ra nghiêm trọng của Phan Huỳnh Bảo thì không hiểu hỏi. “Con người Lâm Tấn Sang này rất có vấn để, cho dù cô có ấn tượng tốt với cậu ta như thế nào thì tôi cũng hy vọng cô có thể cách xa người đàn ông tên Lâm Tần Sang này một chút.” Ánh mắt nghiêm túc của Phan Huỳnh Bảo nhìn chằm chằm vào Hoàng Song Thư. “Cậu chủ Bảo, có phải anh hiểu lầm chuyện gì không?” Hoàng Song Thư lắp bắp nhìn anh ấy rồi lắc đầu một cái. “Thật ra thì Lâm Tấn Sang là một người rất tốt, lúc ấy tôi một thân một mình ở nước ngoài, tất cả mọi chuyện đều là anh ấy giúp đỡ tôi, anh ấy thật sự là một người tốt mà.”
“Song Thư, vốn dĩ cô không hề biết rõ bối cảnh của cái người tên Lâm Tấn Sang này, làm sao cô có thể chắc chắn đây là một người tốt chứ?”
Phan Huỳnh Bào bình tĩnh nhìn Hoàng Song Thư, âm thanh trắm thấp của anh ấy vang lên bên tai cô.
- ---------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.