Chương trước
Chương sau
Bên trong phòng sách lầu hai tại nhà họ Phan.
Phan Huỳnh Bảo chống câm nhìn Minh Cường đứng trước mặt mình, lạnh lùng nói: điều tra ra được gì cả.” ba người đàn ông đều chết ngay tại hiện trường, những chuyện khác đã nói hết với bên công an rằng cô Thư là tự vệ, phía tòa án sẽ không truy tố cô Thư.
Còn thân phận mấy người đàn ông đó, chúng tôi đã điều tra xong, họ chỉ là vài lưu manh địa phương thôi.”
“Ngoại trừ mấy người chết, chắc chắn không còn ai khác à?” Phan Huỳnh Bảo gõ bàn nhìn Minh Cường hỏi lại lần nữa. “Phân tích hiện trường thì hình như không còn ai khác nữa, hoặc cũng có thể chúng ta đã lầm”
“Hiện trường có dấu vết của hai chiếc tức là nên có hai chiếc xe mới Phan Huỳnh Bảo nheo mắt nhìn Minh Cường. nghi ngờ ban đầu là vậy.
Ngoại trừ mấy người đàn ông đã chết thì chắc hẳn vẫn còn người khác, trước đó không phải cô Trương Cúc Hoa cũng bị những tên đó tấn công sao? Nhưng mà ngoài bị thương ngoài da ra thì cô Trương Cúc Hoa không còn vấn đề gì.
Đây cũng chính là điều mà Minh Cường cảm thấy lạ, mấy tên lưu manh đó, nếu như đã cưỡng gian Hoàng Song Thư thì không đời nào có thể bỏ qua cho Trương Cúc Hoa được, Trương Cúc Hoa cũng là phụ nữ, hơn nữa bản thân Trương Cúc Hoa cũng kể có mấy người bắt cô ta lại rồi định hành hung cô ta, mấy người khác thì kéo Hoàng Song Thư vào trong nhà
Sau đó, Trương Cúc Hoa thông minh thoát được, vốn muốn quay lại Hoàng Song Thư, song lại không ngờ Hoàng Song
Thư đã ra khỏi nhà gỗ với cơ thể nhuốm máu tươi.
Nhưng mà những kẻ còn lại đâu? Do chúng thấy Trần Quân Phi xuất hiện nên sợ hãi chay trốn à? “Anh tiếp tục điều tra chuyện này, tiện thể tìm người theo dõi Trương Cúc Hoa.”
“Cậu chủ Bảo nghi ngờ?” Minh Cường đi theo Phan Huỳnh Bảo đã lâu, làm sao không biết ý định của Phan Huỳnh Bảo được. “Người phụ nữ này rất có vấn đề, còn cả Lý Tấn Sang đó nữa.” Cái tên Lý Tấn Sang này là một tồn tại khiến Phan Huỳnh
Bảo vô cùng để ý. Trên thế giới này, có rất ít người giống nhau như đúc, nhất là khi họ chẳng có tí liên hệ máu mủ nào.
Gương mặt đó của Lâm Tấn Sang không thể không khiến Phan Huỳnh Bảo nghi ngờ. “Chúng tôi đã điều tra qua bối cảnh gia đình của Lâm Huy Thành, lúc Lâm Huy Thành còn rất nhỏ thì bố mẹ anh ta mất, anh ta không còn anh chị em nào khác. Cho nên Lý Tấn Sang đó, chắc hẳn không phải là anh em của Lâm Huy Thành.”
“Phải người theo dõi anh ta, có bất kỳ việc gì cũng phải báo cáo lại với tôi.”
Ngón tay Phan Huỳnh Bảo nhẹ nhàng gõ mặt bàn, giọng nói phát ra lạnh tựa băng. “Vâng”
“A.”
“Song Thư” Nửa đêm, Hoàng Song Thư bị ác mộng đánh thức, hét lên một tiếng chói tai. Trần Quân Phi luôn ở cạnh Hoàng Song Thư, sau khi anh nghe thấy tiếng hét của cô thì bèn mở mắt ra ngay lập tức.
Vào lúc anh mở mắt ra thì đã nhìn thấy biểu cảm sợ hãi bất an của Hoàng Song Thư, người con gái tóc tai bù xù ôm đầu, toàn thân run rẩy.
Nhìn Hoàng Song Thư phản ứng hoảng sợ giống hệt thú hoang, tim Trần Phi lên một nỗi khó chịu chẳng thể diễn tả bằng lòi.
Anh đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy Hoàng Song Thư, ôm chặt cơ thể run rẩy của cô vào “Song Thư ngoan, có anh ở đây rồi, đừng sợ”
“Trần Quân Phi.” Hoàng Song Thư ngửi được mùi hương dễ chịu trên người người người đàn ông, cơ thể vốn đang run rẩy mới dần dần bình thường trở lại.
Thấy Hoàng Song Thư thả lỏng tinh thần, Trần Quân Phi nhẹ nhàng sờ đầu cô nói: “Không có chuyện gì cả, anh ở đây, đừng sợ”
Hoàng Song Thư đỏ mắt, dưới sáng tối mờ, cô nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Trần Quân thật sự hơi sơ.”
Nghe vậy, Trần Quân Phi nhẹ nhàng gật đầu: “Anh biết, em không cần sợ, bất kể có chuyện gì xảy ra thì anh đều sẽ ở đây với em.” Trần Quân Phi hé môi, dịu dàng nói với Hoàng Song.
Bờ môi người đàn ông ấy nhẹ nhàng chạm vào cánh môi đang mấp máy của Hoàng Song Thư như thể đang dùng nhiệt độ của mình vỗ về bất an và run nơi cô.
Hoàng Song Thư dần bình tĩnh lại.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Trần Quân Phi với hốc mắt đỏ sợ, anh ở đây, không ai tổn thương được em Trần Quân Phi vỗ về Hoàng Song Thư, không ngừng an ủi.
Từng làn gió ngoài cửa sổ lướt qua gương mặt Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư ôm chặt Trần Quân Phi, vùi mặt vào lồng ngực anh.
Cô không sợ, không sợ chút nào hết. Cô có Trần Quân Phi bên cạnh rồi, có Trần Quân Phi
Hôm sau, tâm trạng Hoàng Song Thư ổn định hơn, anh ngừng tất cả công việc của Hoàng Song Thư lại, anh muốn cô nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Thậm chí để chăm Hoàng Song Thư, anh còn dọn hết công việc về biệt thự làm, trừ phi có chuyện gì vô cùng quan trọng, nếu không thì Trần Quân Phi sẽ không rời khỏi biệt thự.
Lâm Tấn Sang biết giỏ trái cây tới thăm cô. Hoàng Song Thư bị kinh sợ nên xách Hoàng Song Thư nhìn Lâm Tấn Sang với sắc mặt tái nhợt, cô gượng cười nói mình không sao.
“Sao mà không sao được? Em nhìn sắc mặt khó coi của mình đi.” Lâm Tấn Sang đau lòng nhìn gương mặt phờ phạc của Hoàng Song Thư, hơi bất dĩ nói.
Hoàng Song Thư nghe vậy, vài tia sáng xanh nhàn nhạt hiện lên nơi đáy mắt. Mặc dù tối qua Trần Quân Phi luôn ở bên cạnh an ủi Hoàng Song Thư nhưng cô vẫn vô cùng sợ hãi.
Hoàng Song Thư hơi ngẩn ngơ mà nhìn Lâm Tấn Sang, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Lâm Tấn Sang không kiềm được mà thở dài một hơi: “Có muốn dời đến chỗ anh ở để anh chăm sóc em không?”
“Không cần, cô ấy ở đây có tôi chăm sóc rồi.” Lời của Lâm Tấn Sang bị Trần Quân Phi đi từ lâu trên xuống cắt ngang.
Trần Quân Phi ôm Bánh Quy, nhìn Lâm Tân Sang bằng ánh mặt bất mãn và khiêu khích.
Anh ghét Lâm Tấn Sang ôm ý tứ khác với Hoàng Song Thư, và đương nhiên chẳng ai thích người phụ nữ của mình bị kẻ khác mơ tướng. “Nhưng mà bây giờ Song Thư rất sợ”
“Tôi biết chăm cô ấy thế nào.” Trần Quân Phi đặt Bánh Quy trong lòng Hoàng Song Thư rồi lãnh đạm đáp. “Mẹ mẹ” Bánh quy lớn lên từng ngày, phát âm cũng ngày càng rõ ràng hơn. Nhìn gương mặt xinh xắn trắng nõn của Bánh Quy, Hoàng
Song Thư không kiếm được mà nở nụ cười.
Vốn thân kinh cô còn hơi căng thẳng nhưng khi nhìn thấy
Bánh Quy thì mọi thứ nơi cô bỗng trở nên bình yên đến lạ.
Thấy Hoàng Song Thư nhoẻn miệng cười, Trần Quân Phi thở phào nhẹ nhõm. “Ở đây có tôi rồi, còn có Bánh Quy chơi với Song Thư nữa, cô ấy sẽ không sao đâu, cảm ơn anh Sang đây quan tâm.”
“Nếu đã vậy thì tôi cũng yên lòng. Song Thư, chiều anh sẽ đến thăm em nữa” Nhìn Hoàng Song Thư có con làm bạn, Lâm Tấn Sang nở nụ cười hiểm có, đồng thời dịu dàng nói với cô. “Cảm ơn anh, Lý Tấn Sang.” Hoàng Song Thư áy náy nhìn Lâm Tấn Sang.
Lâm Tần Sang không đáp lại, anh ta chỉ cười một tiếng rồi đứng dậy rời khỏi nhà họ Trần. “Sau này em đừng đến gần Lý Tấn Sang quá.” Thấy Lâm Tấn Sang ra về, đôi mắt của Trần Quân Phi lóe lên chút tối tăm lạnh lẽo. Anh quay đầu ôm hông Hoàng Song Thư rồi trầm giọng nói với cô. “Vi sao?” Hoàng Song Thư khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn Trần Quân Phi. “Người đàn ông này rất thần bí” Trần Quân Phi cân nhắc đôi chút rồi thản nhiên nói.
Hoàng Song Thư nghe vậy thì bật cười nói: “Thần bí ở đâu cơ chứ? Lúc em ở nước ngoài, may mà có Lý Tấn Sang, hơn nữa Lý Tấn Sang với Lâm Huy Thành…” . Ủng hộ chính chủ vào ngay ~ T r u m T r u y e n .C O M ~
Hoàng Song Thư nói được một nửa thì không nói tiếp nữa.
Hai chữ Lâm Huy Thành giống như cấm ky giữa Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư vậy. Hai người họ cũng tránh không nhắc tới Lâm Huy Thành trước mặt nhau, chẳng qua không có cách nào tránh hoàn toàn được. “Muốn đến mộ thăm anh ta không?”
Trần Quân Phi thấy Hoàng Song Thư cúi đầu, vuốt ve Bánh Quy trong lòng không nói gì thì hạ giọng hỏi vậy. “Có thể… không?” Hoàng Song Thư vốn không ngờ rằng
Trần Quân Phi sẽ chủ động nói đưa cô đến mộ thăm Lâm Huy Thành. “Anh muốn đi.” Hai mắt Trần Quân Phi phát sáng chăm chú nhìn gương mặt Hoàng Song Thư, đồng thời hơi rũ hàng lông mi xuống.
Hoàng Song Thư nghe vậy, mím môi bảo: “Ừ.. anh rất muốn đi thăm Lâm Huy Thành.” Lâm Huy Thành là người mà Hoàng Song Thư nợ nhiều nhất, cũng là một vết sẹo hẳn mãi trong lòng cô. “Anh bảo quản gia đi chuẩn bị xe.” Nhìn biểu cảm bi thương của Hoàng Song Thư, trong lòng Trần Quân Phi loáng thoáng khó chịu nhưng cảm xúc khó chịu này được Trần Quân Phi khổng chế rất tốt.
Hoàng Song Thư nhìn theo bóng lưng Trần Quân Phi, nơi đáy mắt hiện lên chút sương mù.
Trần Quân Phi thật sự đã thay đổi, anh thử từ bỏ đi sự lạnh lùng và cứng rắn của mình trước kia, hiện giờ tại nơi đây, Trần Quân Phi đã biết tôn trọng cô, điều này khiến trái tim cô cảm thấy rất ấm áp.
Mười giờ rưỡi sáng, Trần Quân Phi cho người chuẩn bị một bó hoa rồi dẫn Hoàng Song Thư đến phần mộ của Lâm Huy
Thành. Giống như trước kia, nơi này vẫn yên tĩnh, cô quanh đến hơi rợn người. Lần nào Hoàng Song Thư đến nghĩa trang, tâm trạng đều sẽ trở nên nặng nề cùng cực. “Em ở đây với Lâm Huy Thành, anh đi thăm bố mẹ với chú trước.” Trần Quân Phi biết vào lúc cúng tế Lâm Huy Thành thì Hoàng Song Thư sẽ không muốn anh ở đây. Thế nên anh bằng lòng cho cô không gian tự do, anh không muốn dùng thủ đoạn cứng rắn uy hiếp Hoàng Song Thư nữa.
Hoàng Song Thư đưa mắt nhìn Trần Quân Phi rời đi, cô ngôi xổm người xuống sờ lên tấm hình Lâm Huy Thành đến ngẩn cả người.
Biết bao lâu rồi cô không còn nhớ tới Lâm Huy Thành, người đàn ông dịu dàng sạch sẽ ấy? Bây giờ nghĩ lại, trong tim Hoàng Song Thư lại dấy lên nỗi đau lòng.
Mặt mũi Lâm Huy Thành đã hơi mơ hồ, giọng nói của anh cũng dần trở nên xa lạ, Hoàng Song Thư cảm thấy vô cùng áy náy. “Lâm Huy Thành à, anh giận em phải không?” Hoàng Song Thư ngồi một bên tự hỏi.
Một làn gió thổi qua, vén lên vài sợi tóc của cô.
Hoàng Song Thư nói chuyện với Lâm Huy Thành mà chẳng hề nhìn thấy ở một nơi cách phần mộ không xa có một người đang ẩn núp, người đó đứng trong bóng tối nhìn chăm chăm Hoàng Song Thư, đồng cắn chặt bờ môi khiến chúng rỉ ra tia máu nho nhỏ.
Hôm nay, Lâm Tấn Sang vốn muốn qua đây thăm Lâm Huy Thành, song lại chẳng ngờ lại trùng hợp gặp phải Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi.
Thấy hai người họ, Lâm Tấn Sang tất nhiên không đi ra ngay mà tránh ở một bên, lặng lẽ nhìn dáng vẻ áy náy của Hoàng Song Thư. “Sau này, nếu em muốn gặp anh ta thì đều có thể tới.” Không biết từ lúc nào Trần Quân Phi đã đến bên cạnh Hoàng Song Thư, anh ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói.
Hoàng Song Thư nghe vậy, trái tim run lên mãnh liệt, cô nhìn Trần Quân Phi với vẻ không dám tin, thế mà anh lại có thể nói ra những lời này sao?
“Song Thư, anh đã nói rồi, anh sẽ cho em sự tự do và tôn trọng tuyệt đối, anh muốn làm một người đàn ông em yêu” Trần Quân Phi đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ lên gương mặt Hoàng Song Thư rồi khẽ nói.
. “Cảm ơn.” Đứa con cưng của trời như Trần Quân Phi chịu thay đổi vì mình, nói không rung động thì chính là giá. Nghe lời tự nhủ của Trần Quân Phi, Hoàng Song Thư thật sự rất cảm động.
- ---------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.