Chương trước
Chương sau
Trần Quân Phi nghe ra một chút manh mối, anh nheo mắt lại nhìn Trần Thanh Vũ và Huỳnh Bảo Nhi.
Chẳng trách từ khi Trần Thanh Vũ và Huỳnh Bảo Nhi về nước, Trần Quân Phi luôn có cảm giác kỳ la. Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Huỳnh Bảo Nhi khi nói chuyện với Trần Thanh Vũ như thế này, anh cũng hiểu ra một ít. Chắc chắn Trần Thanh Vũ và Huỳnh Bảo Nhi đã có chuyện gì che giấu anh.
Trần Thanh Vũ cùng Huỳnh Báo Nhi đưa bé Gạo Tẻ ra công viên đi dạo. Trần Quân Phi không đến công ty mà yêu cầu tài xế quay xe lại đến bệnh viện, Lê Hoàng An vừa đi làm thì bị Trần Quân Phi túm lấy.
Cậu ta đau đầu nhìn Trần Quân Phi nói: “Á. em nói này.
Anh lại làm sao đấy?”
“Trước đây bố cậu đã từng đến Provence đúng không? Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn Lê Hoàng An, giọng nói dường như lạnh đi mấy phần.
Lê Hoàng An nhìn Trần Quân Phi không hiểu chuyện gi, sau đó gật đầu: “Đúng rồi, hình như đã đến Provence. Làm sao vậy? Chẳng lẽ bố không thể đến Provence à?”
“Ông già của cậu ở nước ngoài có thông tin liên lạc nào không?” Trần Quân Phi cau mày, liếc Lê Hoàng An hỏi.
“Có, anh muốn làm gì?”
“Tôi có chuyện muốn hỏi Lê Hoàng Long” Trần Quân Phi nhìn Lê Hoàng An nói.
Lê Hoàng An giao phương thức liên lạc với Lê Hoàng Long cho Trần Quân Phi, Trần Quân Phi ngay lập tức gọi điện thoại cho Lê Hoàng Long.
Lê Hoàng Long giả vờ tỏ ra rất ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Trần Quân Phi.
“Bánh Gạo, sao lại rảnh rồi gọi điện thoại cho chủ thể này?”
“Đừng gọi cháu là Bánh Gạo.” Trần Quân Phi không hài lòng nói.
Lê Hoàng Long cười vang, trêu đùa nói: “Bố mẹ cháu đều gọi cháu như vậy, khi còn bé chủ cũng gọi cháu như vậy, lúc đó cháu có phản đối đâu. Nói chuyện chính đi, cháu có chuyện gì muốn tìm chủ à?”
“Trước đây chú có đến Provence tìm bố mẹ cháu không?” Trần Quân Phi nói thẳng.
Lê Hoàng Long không hề ngạc nhiên chút nào khi nghe Trần Quân Phi hỏi chuyện này.
Khi biết được Trần Quân Phi gọi điện thoại cho mình, Lê Hoàng Long cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Anh ta biết rất rõ, chắc hẳn Trần Quân Phi đã phát hiện ra điều gì đó nên mới gọi cho anh ta.
“Đúng vậy.”
Lê Hoàng Long không hề giấu giếm, chỉ gật đầu nói.
Khi Trần Quân Phi nghe thấy Lê Hoàng Long nói, đôi mắt lạnh lẽo thấu xương đã được bao phủ bởi một tia sáng nhàn nhạt: “Ra là thế, chú tìm bố mẹ cháu là có chuyện gì vậy?”
“Chỉ là để hồi tưởng về quá khứ thôi. Bọn chú đã quá lâu không gặp nhau rồi. Chẳng lẽ chú đến Provence mà không được phép trò chuyện với bố mẹ cháu sao?” Lê Hoàng Long nói với Trần Quân Phi với vẻ mặt đầy ý vị.
Vẻ mặt của Trần Quân Phi vô cùng lạnh lùng và đáng sợ, anh lạnh lùng uy hiếp Lê Hoàng Long: “Lê Hoàng Long, chú đừng nói dối cháu, cũng đừng xem cháu như đứa trẻ ba tuổi nữa? Mẹ cháu có chuyện gì sao? Hay là bố cháu có chuyện gì?”
“Bánh Gạo, bây giờ chú có chuyện cần làm, hay là..”
“Nếu chú dám ngắt điện thoại, cháu ngay lập tức gọi cho vợ chú và nói chú đang nuôi nhân tình bên ngoài.”
Chỉ một câu đe dọa của Trần Quân Phi, Lê Hoàng Long không dám ngất điện thoại.
Suy cho cùng, Lê Hoàng Long rất thích vợ mình. Mặc dù trước đây anh ta hơi lỗ mãng nhưng cũng không dám gây ra nội chiến trong gia đình.
“Bánh Gạo, cháu đừng mang chuyện này ra để uy hiếp chú.
Chuyện này có thể gây ra chiến tranh gia đình đấy.”
“Nếu chú không nói với cháu thì chú tự mình gánh lấy hậu quả đi. Nếu chủ không nói, cháu sẽ gọi điện cho vợ chú ngay lập tức”
“Thằng nhóc độc ác này.” Lê Hoàng Long xụ mặt xuống, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải nói ra tình trạng cơ thể của Huỳnh Bảo Nhi cho Trần Quân Phi.
“Mọi chuyện đều là như vậy. Sau khi nói với Trần Quân Phi tất cả kết quả kiểm tra, Lê Hoàng Long mím môi lại.
“Bà ấy có thể sống được bao lâu nữa?” Trần Quân Phi nằm chặt điện thoại trong tay, nhỏ giọng hỏi.
“Nếu giữ gìn tốt thì chắc sẽ sống được lâu, nhưng mà cháu cũng biết đẩy, thể chất của mẹ cháu sẽ càng ngày càng yếu đi khi tuổi càng ngày càng lớn. Cho nên chủ khuyên các cháu, tốt nhất nên bảo vệ tốt mẹ cháu. Nhưng các cháu cũng đừng quá bi quan, tình hiện tại của mẹ cháu rất tốt. Chỉ cần không có chuyện gì kích động tới bà ấy thì sẽ không có gì nguy hiểm cả. Cũng chính vì cơ thể mẹ cháu hơi yếu, cho nên sống được tới bây giờ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì rồi.” Lời của Lê Hoàng Long, làm sao Trần Quân Phi lại không biết? Lúc Huỳnh Bảo Nhi còn trẻ đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy, vẫn là may mắn khi sống được tới ngày hôm nay.
“Chú có biết vị bác sĩ đông y nào nối tiếng không? Tây y đã không có biện pháp, vậy thì thuốc đông y chắc chắn có thể cứu được mẹ cháu”
“Tại sao chú lại không nghĩ ra biện pháp này nhi? Chờ một chút, chú biết một bác sĩ rất giỏi về đông y, chủ sẽ cung cấp thông tin liên lạc cho cháu. Cháu hãy mời ông ấy về nhà họ Trần, để ông ấy điều trị cơ thể cho mẹ cháu, chắc chắn Huỳnh Bảo Nhi sẽ ngày càng tốt lên.”
Sau khi nói chuyện điện thoại với Lê Hoàng Long, Trần Quân Phi lập tức cho người liên hệ với bác sĩ đông y mà Lê Hoàng Long nói đến. Thật trùng hợp, bác sĩ đông y này hiện đang ở thủ đô.
Trần Quân Phi ngay lập tức quyết định đi tìm vị bác sĩ đông y này và mời đến nhà họ Trần cho bằng được. Phan Huỳnh Bảo cũng đang tìm bác sĩ cho Huỳnh Bảo Nhi, như thể các cậu có thần giao cách cảm, cả hai anh em đều tìm đúng một vị bác sĩ, Mà Phan Huỳnh Báo đã tới nhà vị bác sĩ đông y này rồi thì Trần Quân Phi mới xuất hiện. Sau khi Trần Quân Phi nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo ở đây, hai con mắt nhìn như muốn rơi ra.
“Sao cậu lại ở đây?” Trần Quân Phi xụ mặt, chỉ vào Phan Huỳnh Bảo với vẻ mặt khó tin hỏi. Phan Huỳnh Bảo liếc nhìn Trần Quân Phi, dáng vẻ lười biếng nói: “Tại sao anh lại ở đây thì tôi cũng chính vì thế mà ở đây.”
Khóe mắt Trần Quân Phi đột nhiên co giật, quay đầu lại nhìn vị bác sĩ đã già đang ngồi cách đó không xa.
“Tôi là Trần Quân Phi. Tôi muốn mời ông đến nhà họ Trần một chuyển, tổn bao nhiêu tiền cũng không quan trọng.”
Vị bác sĩ già liếc Trần Quân Phi và nói: “Cậu không phải là anh em với đứa trẻ này sao?”
“Bác sĩ Cường, tôi hy vọng ông có thể giúp mẹ tôi.” Phan Huỳnh Bảo nhìn vị bác sĩ già nua, chân thành nói.
“Được rồi, tôi biết rồi. Vốn dĩ tôi chỉ ở quê khám bệnh, không ngờ lại bị hai người các cậu phát hiện ra. Thấy các cậu quan tâm đến mẹ mình như thế, bệnh nhân này, tôi nhận.”
“Cảm ơn ông” Nhìn thấy vị bác sĩ già nua bằng lòng điều trị bệnh tình cho Huỳnh Bảo Nhi, trên mặt Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi lô ra nụ cười hiếm thấy.
Hai người Trần Thanh Vũ và Huỳnh Báo Nhi cùng dất bé Gạo Tẻ đi chơi trong công viên giải trí. Vì không đủ thể lực, Huỳnh Bảo Nhi chỉ ngồi một chỗ nghỉ ngơi, nhìn bé Gạo Tẻ chay tới chạy lui trong công viên. Huỳnh Bảo Nhi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, yên tĩnh ngắm nhìn hai cha con Trần Thanh Vũ và bé Gạo Tẻ chơi đùa, lâu lâu sẽ cười rộ lên.
Sau khi chơi mệt, Trần Thanh Vũ mang bé Gạo Tẻ qua. Thầy Huỳnh Bảo Nhi đang nhắm mắt ngủ, Trần Thanh Vũ đưa tay ra, khẽ vẫy vẫy trước mặt Huỳnh Bảo Nhi và nói nhỏ vào tai bà: “Sao vậy? Có phải em mệt quá không?”
Huỳnh Báo Nhi hoàn hồn, mở mắt ra, nhìn về phía Trần Thanh Vũ và ngáp một cái nói: “Hơi mệt một chút.”
“Vậy chúng ta trở về đi.”
Trần Thanh Vũ đau khổ nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Huỳnh Bảo Nhi, nhẹ nhàng nói.
Huỳnh Bảo Nhi thấy bé Gạo Tẻ mồ hôi nhễ nhại thì hỏi: “Bé Gạo Tẻ, con còn muốn chơi à?”
“Không ạ. Bé Gạo Tẻ muốn về nhà”
Bé Gạo Tẻ thực sự muốn tiếp tục chơi, nhưng cô bé nhận thấy Huỳnh Bảo Nhi có vẻ rất mệt. Bé Gạo Tẻ không muốn làm cho Huỳnh Bảo Nhi mệt mỏi, cho nên cô bé chỉ có thể nói rằng muốn quay về nhà.
Nghe bé Gạo Té nói vậy, Trân Thanh Vũ chạm vào mả bé Gạo Tẻ một cách âu yếm, sau đó cùng Huỳnh Bảo Nhi dāt Gạo Té rời khỏi công viên.
Khi họ quay trở lại, có một bác sĩ già nua chưa từng gặp bao giờ đang ngồi ở phòng khách. Thấy Huỳnh Bảo Nhi hơi bối rối, Trần Quân Phi mới nói hết mọi chuyện với Huỳnh Bảo Nhi.
Sau khi Huỳnh Bảo Nhi nghe xong, dường như bà rất kinh ngạc.
“Quân Phi, làm sao con biết.”
“Con hỏi Lê Hoàng Long.”
“Còn Phan Huỳnh Bảo hình như đã tự mình đi điều tra.” Trần Quân Phi nói thêm.
Huỳnh Bảo Nhi kinh ngạc không thốt ra được lời nào, bà chỉ năm lấy tay Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo nói: “Các con yên tâm đi, mẹ sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Vâng ạ.”
Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo nhìn nhau rồi đồng thời gật đầu.
Các cậu tin rằng, nếu các cậu nỗ lực bảo vệ mạng sống cho mẹ mình, Huỳnh Bảo Nhi chắc chắn sẽ không sao.
Kể từ khi gặp được vị bác sĩ già nua kia, Huỳnh Bảo Nhi bắt đầu điều trị bằng thuốc đông y, ngày nào cũng phải uống thuốc, vị đăng của thuốc lan toả khắp nơi trong nhà họ Trần, mà Huỳnh Bảo Nhi lại bỗng chốc trở thành một lọ đựng thuốc.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ khó khăn khi uống thuốc của Huỳnh Bảo Nhi, Trần Thanh Vũ hận không thể uống thay bà. Một tháng bình yên trôi qua, tình trạng cơ thể của Huỳnh Bảo Nhi cũng dần được cải thiện. Thậm chí làn da của bà cũng đã trở nên hồng hào hơn.
Hôm nay Huỳnh Bảo Nhi vẫn uống thuốc như thường lệ. Hoàng Song Thư đặt thuốc đông y lên bàn rồi tránh sang một bên.
Bây giờ Hoàng Song Thư ngoài việc trông coi bé Gạo Tẻ, còn phải chăm sóc Huỳnh Báo Nhi. Dù sao thấy cô rất chăm chỉ với công việc của mình, nên Huỳnh Bảo Nhi cũng rất thích Hoàng Song Thư.
“Bà chủ, đây là kẹo ngọt mà ông chủ đã dặn tôi mang cho bà.” Sau khi nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi uống xong một ngụm thuốc, Hoàng Song Thư lập tức đưa kẹo trái cây mà Trần Thanh Vũ đã chuẩn bị cho Huỳnh Bảo Nhi.
Ngay khi Huỳnh Bảo Nhi định cầm lấy kẹo trái cây cho vào miệng thì đột nhiên cảm thấy bụng đau nhói. Huỳnh Bảo Nhi cảm thấy cổ họng mình có cảm giác rất kỳ quái, ho một tiếng lập tức nôn ra một ngụm máu.
“Bà chủ” Hoàng Song Thư nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi nôn ra máu, đôi tay không khỏi run rẩy vì sợ hãi.
“Bà chủ, bà có chuyện gì vậy?” Quản gia nghe thấy tiếng động lập tức chạy vào phòng bếp thì bị dọa đến khiếp sợ khi thấy dưới sàn nhà toàn là máu.
“Quản gia, mau gọi xe cấp cứu” Hoàng Song Thư hoảng sợ nhìn sắc mặt Huỳnh Bảo Nhi tái nhợt, lập tức kêu quản gia gọi điện thoại. Quản gia gọi cấp cứu, năm phút sau, Huỳnh Bảo Nhi được đưa đến bệnh viện.
Trong khoảng thời gian này, quản gia cũng thông báo cho Trần Thanh Vũ, Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo. Lúc Trần Quân Phi đang họp thì nhận được cuộc gọi của quản gia. Khi nghe tin Huỳnh Bảo Nhi được đưa đến bệnh viện, anh không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, cho nên anh ngay tức khắc đã rời khỏi phòng họp và mặc kệ mấy hàng người đang ngơ ngác không hiểu chuyện gi ngồi trong phòng họp. Cũng lúc đó, Phan Huỳnh Bảo đang đàm phán một hợp đồng dự án lớn với một khách hàng. Khi biết tình hình của Huỳnh Bảo Nhi không ổn, Phan Huỳnh Bảo cũng không quan tâm đến dự án lớn gì nữa, lập tức nói với khách hàng một tiếng rồi nhanh chóng rời đi. Trần Thanh Vũ đang đi dạo cùng bé Gạo Tẻ, biết tình hình của Huỳnh Bảo Nhi. ông dân theo bé Gạo Tẻ cùng đến bệnh viện. Trong hành lang của bệnh viện, vẻ mặt của mọi người đều rất căng thẳng.
Tính tình của Trần Quân Phi vốn dĩ hơi cáu kỉnh, anh túm lấy áo của quản gia nổi giận đùng đùng: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao mẹ tôi có thể nôn ra máu? Hôm nay ông không nói rõ ràng cho tôi thì cứ chờ xem tôi xử lý ông thể nào.”
Người quản gia sợ hãi trước đôi mắt lạnh lùng xuyên thấu của Trần Quân Phi, không thể không låp bắp: “Cậu chủ, tôi không biết chuyện gì xảy ra cả. Thuốc luôn do Hoàng Song Thư chuẩn bị cho bà chủ, cũng là Hoàng Song Thư…
“Hoàng Song Thư, cô đã làm gì mẹ tôi?” Trần Quân Phí nėm mạnh người quản gia ra, quay lại nhìn Hoàng Song Thư đang đứng sau đám đông, hỏi với chất giọng lạnh lùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.