Chương trước
Chương sau
“Cậu lo những người đó sẽ hất nước bắn vào người tôi sao?” Tôi siết chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu cố gắng kiểm soát tâm trạng của mình.
Những người này vốn dĩ lo lắng ông ngoại gọi tôi về là để phân chia tài sản, ít đi một người hưởng thi bọn họ mới có nhiều tài sản hơn, vì thế tất cả những gì do bẩn đều hất lên người tôi.
“Cậu cả và mấy người bác khắc đều đứng về phe của cậu hai và cậu ba, có thể bọn họ sẽ chĩa họng súng về phía chị. về phần các bác bên kia thì bọn họ cũng có khả năng nhằm vào chị. Nói cách khác, bây giờ chị đã trở thành đối tượng công kích của bọn họ rồi.”
“Tôi biết rối.” Lời nói của Trịnh Quang Hài, tôi đều hiểu.
Bọn họ muốn công kích tôi, liên kết lại để công
kích.”Noi chung chị nên cán thân một chot, cho dai ra sao thi toi và bo deu dong về phí chi Truớc khi bng ngoại mất cũng dã cần dan chúng toi ràng nhất dịnh phải bào vệ chị thật tốt
Trinh Quang Hài nhin tôi, trám giọng nói.
“Cam on.”
Trong một gia dinh tăm tối như thế, có thể thấy được một màn ôn hòa như vậy thật sự rất hiểm, li nói của Trịnh Quang Hài it nhiều cũng đã có vũ tôi một chút.
Tôi nằm tay Bánh Gạo theo sau Trịnh Quang Hải đi vào phòng của ông ngoại.
Bên giường của ông ngoại còn có bác sĩ, các chú và các bác lớn tuổi ngồi một bên giống như là đang tố chức phiên tòa, sau khi thấy tôi đi vào thi mọi ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía tôi.
Tôi không để ý đến những ánh mắt ác ý này, thong dong đi thẳng đến bên giường ông ngoại. Ông rất yên bình, ít nhất thì nhìn vẻ ngoài thì rất yên bình.
“Will, lập tức gọi cành sát.” Tôi nhìn khuôn mặt binh tĩnh của ông ngoại, chóp mũi chua xót, nườc mắt cũng chậm rãi trào ra. Ngay lúc đó, đột nhiên cậu cà đứng dậy, ánh mất sắc nhọn mang theo một chút u am nhin tôi.Nghe vậy, tôi lập tức lau khó nước mất, quay dấu lại nhìn ông ta.
“Cậu cà như vậy là muốn báo canh sát để bất người nào?” Lời tôi nói làm cho cậu cả và đám người con lại cười khẩy một tiếng.
Cậu hai nhìn tôi, khuôn mặt tràn đầy vẻ sắc nhọn nói: “Không phài bắt cô thì còn có thể bắt ai được nữa? Thật không ngờ, cô mới bao nhiêu tuổi đâu mà sao tâm địa lại độc ác như vậy chứ? Ngay cả ông ngoại ruột của mình mà cũng xuống tay cho được. Cô với mẹ cô cũng khá giống nhau đầy, khi xưa mẹ cô chạy theo đàn ông, bây giờ con gái của cô ta lại quay về giết ông ngoại của minh, hai mẹ con thật sự làm cho người ta hết nói nổi.”
“Cậu hai, lúc chú nói ra những lời này, đầu ác đã nghĩ kỹ chưa?”
Tôi lạnh mặt nhin cậu hai rồi chế giễu nói.
“Con nhóc thối, cô dám nói chuyện như thế với tôi à?” Dường như cậu hai bị lời nói của tôi chọc tức, khuôn mặt vốn đã khó coi nay lại càng đáng sợ hơn.
“Là cậu hai nói không khách sáo trước thôi, tôi hỏi
các người một câu, mấy người ở đây có ai có bằng
chứng để chứng minh tôi là hung thủ không?” Tôi lạnh lùng giễu cợt nhìn những người xungquanh, từng người đều hiện lên những vé mặt khác la nhưng lại không dám nói chuyện với tôi.
“Ngược lại chính là cô đẩy, ở đây cô không phải người đáng nghi nhất thì còn người nào nữa? Và lại, cho dù bổchết thì tài sản cũng sẽ không đến lượt cô đâu. Năm đó mẹ cô bị đuổi khỏi nhà họ Trình thì đã không còn là người của nhà họ Trịnh chúng tôi từ lâu rối. Bây giờ cô lại trở về, không phải là muốn phân chia tài sản sao? Tôi nói cho cô biết, cô đừng có nắm mơ.”
Cậu ba đứng dậy hét lớn với tôi.
Tôi nhìn đám người ở đó làm trò hế, trong lòng dâng lên sự lạnh lẽo.
Hài cốt của ông ngoại còn chưa lạnh mà hai người chủ này, cộng thêm một người di, thậm chí là mấy người lớn này đã bắt đầu có ý đồ với tài sản của ông rồi. Nếu như tài sản nhà họ Trịnh rơi vào tay bọn họ thì chỉ sợ sẽ nhanh chóng không còn gì cả, đúng không?
“Mẹ ơi.” Có lẽ Bánh Gao cũng bị mấy người lớn này dọa sợ, hơi sợ hãi nằm lầy tay tôi.
Tôi nhìn dáng vẻ sợ hãi của thằng bé, tay nhẹ nhàng sở đầu con rồi nhẹ giọng nói: “Đừng sợ.”
“Còn không mau bắt người phụ nữ này lại cho tôi, lập tức đưa cô ta đến đon công an di.”
Di chản ghét nhìn tôi, đưa tay chi vào tôi rối quaysang ra lệnh với người giúp việc xung quanh.
Người giúp việc nhận được mệnh lệnh thì đi đến bên cạnh tôi và Bánh Gạo, tôi cảnh giác nhìn động tác của những người giúp việc kía, máu huyết cả người tôi đều đông cứng lại.
Bọn họ người đông thế mạnh, cho dù tôi có nói thẳng ra là ai thì khẳng định bọn họ cũng sẽ không quan tâm tới,
Lúc tôi đang nghĩ nên thoát khỏi tình huống này như thế nào thi một giọng nói lạnh lùng quen thuộc ở ngoài cửa vang lên.
“Ngưoi nào dám động vào vợ tôi?”
Tôi ôm Bánh Gạo quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Thanh Vũ xuất hiện ở cửa.
Trần Thanh Vũ mặt một bộ tây trang màu đen, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng có chút âm u, đôi mắt phượng vốn lạnh lẽo giờ lại vô cùng đáng sợ.
“Trần Thanh vü?” Mắt tôi đò lên, khi nhìn thấy Trần Thanh Vũ thì tim tôi lúc này mới từ từ binh tĩnh lại.
Trần Thanh Vũ đi đến bên người tôi, đưa một tay ôm eo tôi, đôi mắt phượng mơ hổ dâng lên một cơn bão táp trực tiếp nhìn về phía người di lúc nãy muốn cho người bắt tôi đi.Dì bị Trần Thanh Vũ nhìn như vậy, trên khuôn mặt trang điểm đậm có vẻ hơi sợ hãi, mỗi bà ta run rấy một chút rối lớn tiếng nói: “Ánh mắt này của cậu là sao? Đây chính là nhà họ Trịnh, không ai cho phép cầu gio thói ngang ngược ở đây đâu.”
“Bà là cái thá gi mà dám động vào vợ con tôi?” Trần Thanh Vũ tức giận, hơi thờ lạnh lẽo bao phủ cả căn phòng.
Tất cả mọi người đều bị vẻ mặt u ám của Trần Thanh Vũ dọa sợ, cậu hai và cậu balúc nãy vẫn còn kiêu ngạo bây giờ không dám nói tiếp nữa, ngay cả cậu cả vẫn phách lối không ngớt thì bây giờ cũng không dám hé một câu.”
“Trần Danh, mời luật sư Hồng đến đây.”
Trần Thanh Vũ ôm eo tôi rồi quay sang ra lệnh cho
Trần Danh.
Luật sư Hồng là luật sư Hồng nổi tiếng nhất trong giới luật sư sao?
Tôi ngạc nhiên nhìn luật sư Hồng đi tới, nhịn không được hit một hơi thật sâu.
Người này chính là luật sư Hồng sao? Trần Thanh Vũ đã thật sự mời luật sự nổi tiếng như vậy tới, tôi tin có vị luật sư này ở đây thì bọn người cậu hai cũng không dám làm càn nữa.”Tổng giảm đốc Vũ ” Luật sư Hống dáy gọng kính lên, quay sang chào Trần Thanh Vũ.
“Những người này muốn bắt nạt vợ tôi với những tội danh vô lý, phổ cập một chút kiến thức luật pháp cho bon ho di.”
Trần Thanh Vũ ôm tôi, ngồi một bên trên sô pha để luật sư Hồng dạy bọn họ.
Tôi nghe luật sư Hồng dùng những thuật ngữ chuyên nghiệp để trình bày mọi chuyện thi bon người cậu hai đều sửng sốt.
Bọn họ cho rằng tôi là một người phụ nữ rất dễ bị bắt nạt, cũng may chồng tôi đã tới.
“Trần Thanh Vũ, tại sao anh lại đến đây?” Tôi dựa vào lòng anh, chớp mắt nói.
“Ông ngoại đã chết rồi, nhất định nhà họ Trịnh sẽ loạn, làm sao anh có thể không đến được.” Trần Thanh Vũ không vui, nhíu mày nói với tôi,
Tôi nghe anh nói vậy thì liếc nhìn anh, dưỡng nhưhai gò má hơi nóng lên.
Sự việc này do có sự xuất hiện của Trần Thanh Vũ nên đã chặt đứt suy nghĩ của những người muốn bắt nước bẩn lên người tôi. Trần Thanh Vũ cũng cho người mạnh mẽ dạy dỗ bọn họ một chút, tuy rằng không cam lòng nhưng ở trước mặt Trần Thanh Vũ thì bọn họcũng không dám làm bậy,
Thi thể của ông ngoại nhanh chóng được chuyển đến bệnh viện, pháp y hỏi chúng tôi có muốn khám nghiệm từ thi không. Tôi nghe Trịnh Quang Hài nói ông ngoại qua đời vì suy tim đột ngột, nhưng cái việc đột nhiên này chẳng qua là thuật lại theo lời nói của bác sĩ lúc đó mà thôi, có gì mờ ám hay không thì cũng chẳng ai biết được.
“Tôi đồng ý. Sau khi suy nghĩ một chút, tôi nói với pháp y kia.
Lời của tôi lập tức khơi dậy sự tức giận của nhiều người.
“Chẳng qua tôi chỉ muốn tra rõ cuối cùng ông ngoại mất là ngoài ý muốn hay là bị người hãm hại thôi” Tôi nhìn cậu hai và cậu ba rồi lạnh lùng nói.
Nếu cái chết của ông ngoại không đơn giản là ngoài ý muốn như vậy thì tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho người đó.
“Huỳnh Bảo Nhi, cô nói như vậy là có ý gì? Ý cô là nói chủng tôi đã giết bố mình à?” Cậu hai vô cùng xúc động, nghe tôi nói vậy thì cả khuôn mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, giận dữ hét lên với tôi.
“Tôi cũng không nói vậy, những thứ này đều do ông tự nhận thôi.”Tôi cười một tiếng roi nói với ông ta.
“Cô..” Cậu hai vươn tay ra, đùng dùng túc giận muốn đảnh tôi nhưng Trần Thanh Vülai ở bên canh tôi, một tay dùng sức be văn cánh tay của ông ta.
“A.” Cậu hai hét lên tiếng kêu vô cùng thám thiết, cà khuôn mặt trắng bệch.
“Nếu ông còn dám giờ tay múa chân với vợ tôi thi tôi cũng không ngại chặt đứt cánh tay kia của ông đầu” Trần Thanh Vũ rũ mắt xuống, nét mặt hiện lên về lạnh lùng và khát máu, không hề có chút cảm xúc nào.
Nói xong, anh đầy người của cậu hai ra, ông ta hdi chật vật, xấu hổ trừng mắt với tôi và Trần Thanh Vũ nhưng không dám tiến lên nữa.
“Tôi cũng đồng ý.” Cậu cả và Trịnh Quang Hải cũng đồng ý với cách làm của tôi, cuối cùng cho dù bọn người cậu hai không đồng ý thì cũng chẳng sao.
Ba ngày nữa sẽ có kết quả khám nghiệm từ thi của ông ngoại, chúng tôi rời bệnh viên và đến thắng nhà họ Trịnh.
“Vân Hạ, bây giờ chỉ thật sự đã thấy được cái gia đình đấy đen tối đến cỡ nào rồi.”
Trần Thanh Vũ mang Bánh Gạo đi chơi, tôi ngối nói chuyện phiếm với Vũ Khả Hân, cô ấy lôi kéo tôi roibất mân nói.
Lần này, trò hé dé tranh giành tài sản của nhà họ Trinh khiến Vũ Khả Hân phải nhìn lại gia dình đấy một lần nữa. Khi co ấy sẽ nói ra những lời này, tôi cũng không he càm thấy kỳ lạ,
“Là vậy đấy.” Tôi nhàn nhạt nhéch môi, giễu cợt đứng lên. . ngôn tình sủng
Nhìn gia đình có vẻ như rất hòa thuận nhưng thật ra ai cũng chăm chăm vào lợi ích của bản thân.
“Nói không chừng ông ngoại em thật sự bị bọn họ hại chết cũng nên.”
Vũ Khả Hân nhìn tôi, nhỏ giọng nói.
“Nếu bọn họ thật sự hại chết ông thì cho dù là người nào, em cũng tuyệt đối không bỏ qua.”
Tôi nhìn Vũ Khả Hân, siết chặt nắm tay lại rồi hừ lanh
Vũ Khả Hân nghe vậy thì nhẹ nhàng gặt đầu: “Em yên tâm đi, chị nhất định sẽ đứng về phía em.
Ba ngày sau, kết quả khám bệnh của ông ngoại được đưa ra, vậy mà khám nghiệm ra ông bị tiêm một mũi thuốc độc,
Chuyện này gây ra sóng to gió lớn ở nhà họ Trinh,cậu cả là người ngay thắng nhất trong đám người này, lúc này ông tao lên tiếng nói rang nhất định sẽ tim ra hung thù.
Mà mấy ông bác lớn lại dưa ánh mắt về phía tôi, tôi biết bọn họ muốn vu oan cho minh nhưng đáng tiếc bọn họ không có chứng cử,
Đám tang của ông ngoại mời rất nhiều người đến, nhà họ Ngô được coi là có giao tình với nhà họ Trịnh cũng đến.
Mà đây cũng là lần đầu tôi đối mặt với Lâm Tuyết
Nhi.
Lúc Lâm Tuyết Nhi tới, phía sau có rất nhiều vệ sĩ mặc đồ đen đi theo, bà ta cũng mặc một thân toàn màu đen, mang một chiếc kính râm, Lúc đi tới trước mặt di ảnh của ông ngoại, bà ta lấy kính xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp động lòng người.
Lâm Tuyết Nhi cẩm lấy hương của người giúp việc đưa tới, cắm lên lư hương rồi sau đó đi đến đứng bên cạnhh tôi.
“Cô chính là con gái của Trịnh Phương Thảo sao?” Lúc tôi đang thờ ở quan sát Lâm Tuyết Nhi thì bà ta lên tiếng.
“Phải” Tôi lạnh nhạt nâng mắt lên, nhìn Lâm Tuyết Nhi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.