Tôi chớp chớp mắt, nhìn người đàn ông trước mặt. Ông nội đã từng nói rằng, chi cần cố gắng thì tôi sẽ có thể nắm giữ được trái tim của Trần Thanh Vũ, vì vậy tôi đã rất cố gắng làm mọi thứ. “Em muốn làm bánh cho anh sao?” Phan Huỳnh Đức vươn tay ra, nằm chặt lấy cằm của tôi rồi đưa mặt lại gần tôi nói. Thấy anh có vẻ rất vui, tôi lập tức gật đầu nói: “Em làm bánh cho anh, anh muốn loại nào em cũng sẽ làm cho anh, chỉ cần lần này anh đừng ném đi nữa.” “Huỳnh Bảo Nhi, từ nay về sau gọi anh là Đức, biết chưa?” Anh ôm lấy mặt tôi rồi trầm trọng nghiêm nghị nói. “Đang yên đang lành sao lại đổi tên? Ông nội sẽ rất tức giận, anh còn đổi luôn cả họ nữa.” Đây là lần đầu tiên Trần Thanh Vũ thân mật với tôi như vậy, trái tim của tôi bỗng nhiên nhảy cẫng lên một cái. “Chỉ riêng mình em gọi anh là Đức thôi, anh không thích cái tên Trần Thanh Vũ đó, nghe chưa?” “Ô, được, vậy thì… chúng ta… có thể hẹn hò được không?” Tôi nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy mong chờ và hỏi. Tôi không nghĩ rằng sau khi mình tỉnh dậy, Trần Thanh Vũ sẽ đối xử với mình dịu dàng như vậy, không những không từ chối tôi bằng những lời lẽ lạnh lùng mà còn ôm tôi, ôm lấy mặt của tôi. “Em muốn hẹn hò với anh sao?” Anh đến gần tôi, hơi thở mập mờ khiến mặt tôi đỏ bừng lên. “Em. em muốn trở thành bạn gái của anh, sau đó làm vợ anh, có được không?” “Như em mong muốn.” Anh đột nhiên chặn lại miệng của tôi, tôi không nói được một lời nào, chỉ có thể ngây người nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt. Giấc mơ này rất chân thực, nhưng tôi thực sự rất thích… Trần Thanh Vũ cuối cùng cũng đã đáp lại lời tỏ tình của tôi, thật tốt quá… Trần Thanh Vũ nói với tôi, à không đúng, phải là Phan Huỳnh Đức. Anh ấy nói rằng không thích cái tên Trần Thanh Vũ này, nhất định bắt tôi phải gọi minh là Phan Huỳnh Đức. Dù sao tên nào cũng không quan trọng nữa, người tôi thích chinh là anh ấy. Anh nói rằng tôi không cẩn thận đã ngã xuống sườn núi bị thương, nên phải nằm viện một tháng. Tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì cả, trong thời gian nằm viện, tôi không hề thấy mẹ và anh trai, thậm chỉ cả ông nội cũng không có ở đây. Phan Huỳnh Đức nói với tôi, bọn họ đều đang ở trong nước, còn tôi hiện đang ở nước ngoài. Tại sao tôi lại ra nước ngoài? Anh ấy nói rằng vi công nghệ kỹ thuật ở nước ngoài rất tốt, nên đưa tôi đi để tôi học cùng một chỗ với anh ấy. Bây giờ tôi vẫn còn hơi chóng mặt, tôi đã phải lòng Trần Thanh Vũ lâu như vậy, có phải bây giờ đã đạt được mong muốn rồi không? Thế thi thật tốt. “Em đang nghĩ gì vậy?” Không biết Phan Huỳnh Đức đã bước vào từ khi nào, anh ôm lấy eo tôi, căn cản vào vành tai của tôi nói. “Đức, em muốn xuất viên.” Mấy ngày nay tôi vẫn luôn ở trong bệnh viện nên cảm thấy rất nhàm chán. “Bác sĩ nói thân thế của em đang hồi phục rất tốt, chỉ cần ở lại vài ngày nữa là có thể xuất viên rồi.” Anh ấy nhìn tôi, đôi mắt to trong cực kỳ quyến rũ. Tôi phát hiện rằng bản thân mình càng ngày càng thích anh hơn, tôi có cảm giác từ sau khi tỉnh lại, Trần Thanh Vũ thay đổi rất nhiều, gương mặt cũng trở nên chững chạc và cuốn hút hơn, nhưng nhìn Trần Thanh Vũ như thế này càng làm tôi mê muội. “Nhưng mà em không thích ở trong bệnh viện, có mùi khó chịu lắm” Tôi dựa vào người anh, dùng đầu dụi dụi vào lồng ngực anh nói. “Tại sao lại không thích bệnh viện.” Phan Huỳnh Đức nâng căm của tôi lên, nhìn vào mắt tôi hỏi . “Không thích đầu” Tôi chu mỏ, tỏ vẻ cực kỳ đáng thương nói. “Em muốn được đi ăn đồ ăn ngon, muốn được chạy bộ, muốn đi dạo phố và xem phim cùng anh, nên em mới không thích năm viện, em còn muốn đưa anh đi gặp Diệu Hoa rồi nói với cô ấy bây giờ anh đã trở thành bạn trai của em, trước đây Diệu Hoa luôn luôn cười cợt em, nói rằng em sẽ không bao giờ thành công, giờ thì sao, em đã thành công rồi, anh là bạn trai của em.” “Cô gái ngốc nghếch này” Phan Huỳnh Đức véo mũi tôi rồi bất lực nói. “Chuyện đó anh sẽ không thích Nguyễn Mỹ nữa phải không?” Tôi tỏ vẻ đáng thương nhìn Phan Huỳnh Đức nói. Trước đây Trần Thanh Vũ luôn luôn ở bên Nguyễn Mỹ, tôi rất ngưỡng mộ. Tôi chỉ sợ rằng bây giờ mình đang nằm mơ, nếu như tỉnh lại Trần Thanh Vũ sẽ không để ý đến mình nữa. “Không thích nữa, chỉ thích một mình em thôi.” Anh véo má tôi rồi nói. “Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau hứa đi, anh không thích Nguyễn Mỹ nữa, còn em sẽ trớ thành một cô bạn gái ngoan ngoãn, sẽ chăm sóc anh, anh không được thích người khác.” Tôi ôm lấy cổ Phan Huỳnh Đức, ủy khuất nói. “Được.” Anh cúi đầu, hôn lên môi tôi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, em cứ như vậy đi, em cứ thế này khiến anh rất vui vẻ.” Tôi cười ngọt ngào, chủ động cần vào cổ anh một cái rồi nói: “Anh phải đối xử tốt với em, sau khi tốt nghiệp đại học xong em sẽ kết hôn với anh, sinh con cho anh, anh muốn bao nhiêu đứa cũng được.” “Sinh bao nhiêu đứa cũng được à?” Phan Huỳnh Đức đè tôi xuống giường, đôi mắt tĩnh mịch nói. “Um.. ông nội nói rồi… sau này em có trách nhiệm gánh vác chuyện noi dõi tông đường của nhà họ Trần, em sẽ sinh cho anh rất nhiều cải bánh gạo nhỏ.” Tôi thẹn thùng nhìn Phan Huỳnh Đức nói. “Huỳnh Bảo Nhi.” Ánh mắt của anh trở nên cực kỳ sâu và quyến rũ, lúc này tôi thực sự không thể nhìn thấy trong mắt anh đang có gì. Tôi mê muội nhìn anh, khi anh cúi xuống hôn vào môi tôi, tôi cũng phổi hợp với từng động tác của anh. “Đức, bây giờ chúng ta vẫn chưa thể được, chúng ta vẫn còn là học sinh… chờ em… mười tám tuổi, em sẽ trao thân cho anh có được không?” Hô hấp của Phan Huỳnh Đức dần dần trở nên nóng bóng, tôi đã từng học qua lớp sinh lý nên biết lí do tạo ra phản ứng lúc này của Phan Huỳnh Đức. Tôi không nhịn được nắm lấy tay của Phan Huỳnh Đức, hai tai đỏ bừng. “Thật muốn cần em một cái. Giọng nói mơ hồ của Phan Huỳnh Đức vang lên bên tai tôi. Tôi bị giọng nói này của anh kích thích, cả người nóng ran lên. Đến cuối cùng, anh ấy cũng buông tôi ra, giúp tôi dọn dẹp đồ đạc quần áo rồi đưa tôi về biệt thự. Anh ấy nói, đây là một biệt thự ở Paris, từ nay về sau chúng tôi sẽ định cư ở đây. Tôi rất vui vẻ, nơi này thuộc về tôi và Trần Thanh Vũ, sẽ không ai có thể làm phiền được hai chúng tôi. Mỗi ngày anh ấy sẽ đều ở bên cạnh tôi. Chúng tôi sẽ làm tất cả những điều mà các cặp đôi thường lắm, sẽ tay nắm tay cùng nhau dạo phố, ăn uống và xem phim. Còn đi đến biển chơi nữa. Sau khi mệt mỏi, tôi đòi Phan Huỳnh Đức cõng mình, anh ấy thật sự cống tôi đi một quãng đường rất dài. Tôi dựa vào tấm lưng vững chãi của Phan Huỳnh Đức, ngăm nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của anh, trái tim rung động không ngừng, nói: “Đức, em cứ ngỡ rằng mình đang mơ, anh đừng bao giờ rời bỏ em nhé, được không?” “Đồ ngốc, nếu em không bỏ anh thì đương nhiên anh sẽ không bỏ em, tháng sau hai chúng ta sẽ kết hôn, em có đồng ý không?” Kết hôn? “Nhưng mà em còn chưa đủ tuổi hợp pháp.” Tôi cũng rất muốn trở thành vợ của Trần Thanh Vũ, nhưng tuổi tác lại là một vấn đề lớn. “Vậy thì chúng ta chuẩn bị tiệc rượu trước đi.” “Được.” Trần Thanh Vũ muốn kết hôn với tôi? Tôi rất phấn khích khi nghĩ đến điều này. Đến đêm, tôi cũng trân trọc không ngủ yên giấc. Cuối cùng khi tôi vừa chim vào giấc ngủ thi nghe thấy có người đang gọi mình. “Huỳnh Bảo Nhi… mau trở về.. Huỳnh Báo Nhi.” “Mẹ.. mẹ… mę muốn ngăn cán con sao? Mẹ ơi.” Là ai vậy? Rốt cuộc là ai đang gọi tôi? “Cô chủ, cô tỉnh rồi ạ?” Ngày hôm sau, tôi bước xuống lầu với một đôi mắt gấu trúc, nghe thấy người giúp việc nói chuyện với mình bằng vẻ dịu dàng khác thường Tôi chu miệng nhìn xung quanh biệt thự nhưng không thấy Phan Huỳnh Đức đâu. Tôi không nhịn được ngáp một cái nói: “Anh Đức đi đâu rồi?” “Cậu chủ đã đến công ty từ sớm rồi, còn dặn chúng tôi phải chăm sóc cô thật tốt.” Người giúp việc bưng bữa sáng lên nói với tôi Ô tôi quên mất, Trần Thanh Vũ đã sớm tiếp quản và trở thành người lãnh đạo của công ty. Nghĩ đến bạn trai của mình lợi hại như vậy, tôi cảm thấy cực kỳ kích động. “Cô Dương Mỹ Chi, bây giờ cậu chủ không có ở đây, xin cô đừng làm chúng tôi khó xử! “Các người cút hết ra cho tôi, cô có biết đứa bé tôi mang trong bụng là con của ai không? Là đứa con duy nhất của anh Đức, các người dám ngăn cản tôi à?” “Cô Dương Mỹ Chi.” Sau khi ăn cơm xong, tôi đang định hỏi tài xế trường của mình ở đâu thì bên ngoài có tiếng ồn ào vọng vào. Nghe thấy tiếng ồn này, tôi không nhịn được nhíu mày, đặt ly nước trong tay xuống rồi bước ra sân. Vừa bước tới cửa đã thấy một người phụ nữ bụng nhô lên, bụng dưới hơi hở ra, trang điểm khá đậm, xem ra không phải dạng người dễ chọc. Sau khi cô ta nhìn thấy tôi, vẻ mặt lập tức biến sắc nói: “Người phụ nữ xấu xỉ này là ai?” Người phụ nữ xấu xí? Tôi nhíu mày, buồn bực nói: “Cô mới là người phụ nữ xấu xí đấy, ai cho cô vào đây.” “Cô dám nói chuyện với tôi như vậy sao? Có biết tôi là ai không?” “Tôi hỏi cô là ai, quản gia, đuổi người phụ nữ điên này ra ngoài cho tôi.” Tôi không thích người phụ nữ đanh đá này, trông như một con chó điên. “Chờ một chút, người phụ nữ xấu xí kia, cô dám đuổi tôi đi à? Trong bụng tôi là cốt nhục của nhà họ Phan, là đứa con duy nhất của anh Đức, cô là cái quái gì mà cũng đòi đuổi tôi đi.” Con của anh Đức? Con của anh Đức sao? Anh Đức và người phụ nữ khác có con sao? Tôi bị sốc bởi những lời nói của người phụ nữ đang đứng trước mặt và chỉ có thể ngơ ngác nhin chám chắm vào bụng người phụ nữ kia. “Hừ, tôi chính là tình nhân yêu thích của anh Đức, anh Đức đến chỗ tôi qua đêm mười ngày một tháng, nếu có dám vô lễ với tôi thì tôi sẽ không nương tay với cô đâu.” Cô ta ưỡn bụng lên, tỏ vẻ khinh thường nói với tôi. Mắt tôi đó hoe, nhìn vào bụng cô ta, tôi cảm thấy trái tim mình như bị một mũi khoan điện đâm vào, thật sự rất đau. “Cô đừng nói láo, Trần Thanh Vũ sẽ không chạm vào cô, nói gì là khiến cô mang thai, anh ấy là của tôi.” Tôi hét vào mặt cô ta. “Trần Thanh Vũ cái gì? Người phụ nữ điên này đang nói cái quái gì vậy?” Dương Mỹ Chi buồn bực liếc tôi một cái, sau đó đẩy tôi Dương Mỹ Chi, đây là cô Bảo Nhi mà cậu chủ yêu thương nhất, xin cô hãy mau chóng rời khỏi đây.” “Cô là cái gì mà dám lên mặt dạy tôi? Người phụ nữ này chắc chắn là một người lăng loàn, anh Đức sẽ không làm thương tôi vì một người phụ nữ như vậy.” “Này, người phụ nữ xấu xí kia, biết điều thì cút ngay lập tức cho tôi, tôi mới là người phụ nữ anh Đức thích nhất, nhìn gương mặt của cô xem, đúng là người khác cảm thấy kinh tởm mà.” Dương Mỹ Chi bước đến trước mặt tôi, sau đó duỗi những ngón tay dài ra rồi chỉ thẳng vào trán tôi nói. “Đứa bé ở trong bụng cô thực sự là con của Trần Thanh Vũ sao?” “Tôi đã nói với cô, là của anh Đức, Trần Thanh Vũ cái quái gì, não cô bị hỏng rồi à?” Thấy giọng nói đanh thép của cô ta, tôi không muốn tiếp tục nghe nữa. Trần Thanh Vũ lừa tôi, anh ấy vẫn ở cùng những người phụ nữ khác. Tôi đẩy người Dương Mỹ Chi ra rồi chạy ra ngoài. “Cô Bảo cô Bảo Nhi.” “Nhanh lên, mau ngăn cô ấy lại.” Tôi tất cả mọi người ra, một mình lao ra khỏi biệt thự, dường như những người đó cũng không dám đụng vào tôi, chỉ có thể đuổi theo từ phía sau. Tôi chạy rất lâu rất lâu mới thoát khỏi đảm người kia, lao ra khỏi biệt thự ngay lập tức nên tôi đứng ở một bên đường, luống cuống xung quanh nhưng lại không biết đây là nơi nào. Trên con đường đông đúc ào, tôi như một bóng ma, tôi dụi dụi mắt, hình bóng của Dương Mỹ Chi cử hiện lên trong đầu. Cô ta ưỡn bụng lên, vênh mặt tự hào nói với tôi rằng cô ta đang mang thai con của Thanh Vũ. Rõ ràng Trần Thanh Vũ đã nói yêu một mình tôi, nhưng sao anh vẫn lên giường với người phụ nữ khác?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]