“Em có nghĩ rằng anh muốn lấy lại công ty như thế nào không? Anh và Trần Thanh Vũ không đội trời chung, hoặc là cậu ta chết, hoặc là anh sẽ mất mạng.” Lê Minh Quang cười khổ một tiếng, tiếp tục nói với tôi bằng giọng thê lương: “Bảo Nhi, đừng để Trần Thanh Vũ làm mờ mắt nữa, chẳng lẽ em còn chưa chịu đủ tổn thương sao? Trần Thanh Vũ là một người không có trái tim, người trong nhà họ Trần đều là những kẻ vô tâm.” “Được, em giúp anh.”
Cuối cùng, tôi nhìn Lê Minh Quang và nhẹ nhàng gật đầu.
Nếu chỉ là khiến người của Trần Thanh Vũ không thể tham gia thiết kế trang phục, thì điều đó không thành vấn đề nhỉ? Chỉ là… làm như thế có phải rất để tiện không? “Anh chỉ kéo dài thời gian của bọn họ thôi, anh sẽ không làm bất cứ điều gì khác.” Lê Minh Quang giải thích với tôi như thể anh ấy có thể biết những gì tôi đang nghĩ.
Nghe Lê Minh Quang nói chỉ là kéo dài thời gian để người của Trần Thanh Vũ khó đến kịp buổi triển lãm thôi, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm. “Bảo Nhi, nếu em muốn hoàn toàn rời khỏi Trần Thanh Vũ thì chỉ có thể đánh bại cậu ta, có như vậy mới có cơ hội thoát khỏi nanh vuốt của Trần Thanh Vũ, muốn báo thù thì có thể tìm anh, anh sẽ giúp em hủy diệt Trần Thanh Vũ, lần này phải tiêu diệt Trần Thanh Vũ hoàn toàn.”
Khi tôi sắp rời khỏi đó, Lê Minh Quang đã ở bên tai tôi và nói một cách ảm đạm với tôi.
Tôi mím môi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cuoi-em-la-doc-duoc-voi-anh-me-tinh-loan-y/1505140/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.