Chương trước
Chương sau
“Bây giờ trước mặt tôi lại còn diễn mấy bộ phim truyền hình âu yếm này sao, anh đừng có đạo đức giả nữa, tôi còn cảm thấy buồn nôn thay cho anh đấy. Tôi chế nhạo nói.
Trần Thanh Vũ ngồi trên giường của tôi, ngón tay anh dùng lực siết chặt, tôi nghĩ anh sẽ lập tức nổi giận. Nhưng ngoài dự tính của tôi, Trần Thanh Vũ không hề tức giận mà ngược lại anh nhìn tôi rồi chậm rãi nói: “Về sau tôi muốn sống ở chỗ em.” “Ở đây không có chỗ của anh, cút ngay đi.”
Tôi bị dáng vẻ vô lại của Trần Thanh Vũ làm cho tức giận, cơn tức nổi lên, tôi không kiềm được thốt ra những lời chói tai. “Em đang mang thai, đừng tức giận” Trần Thanh Vũ đưa ánh mắt thâm thúy nhìn xuống bụng tôi, nhíu mày nói. “Không liên quan gì đến anh cả, anh có thể đi rồi, tôi không muốn nhìn thấy bộ mặt kinh tởm của anh thêm nữa.”
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ với ánh mắt ghét bỏ, không có chút vui vẻ nào. Thế nhưng Trần Thanh Vũ lại nằm ra giường của tôi, chiếm lấy giường của tôi, bộ mặt như thể tôi sẽ không đi đâu cả.
Tôi tức giận giậm chân, sau khi hít thở sâu vài cái thì tôi quyết định không thèm để ý đến Trần Thanh Vũ nữa, đỡ phải mang tức giận vào người. Lúc tôi rời khỏi nhà lại không nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang nhìn theo bóng lưng tôi với vẻ buồn bã và bất lực. “Huỳnh Bảo Nhi, cô đứng lại cho tôi.” Tôi không muốn nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang nằm lì ở nhà tôi, vì vậy tôi đến công ty. Mặc dù tôi không thể hiện rõ danh tính của một nhà thiết kế, nhưng tôi có thể bí mật giao bản vẽ thiết kế cho Diệu Hoa.
Tôi vẫn rất thích công việc của một nhà thiết kế, hơn nữa Lê Minh Quang cũng ủng hộ tôi rất nhiều.
Nhìn bề ngoài tôi là thư ký của Lê Minh Quang, nhưng trên thực tế thì tôi vẫn đang làm việc với tư cách của một nhà thiết kế. Sáu giờ chiều, sau khi xong việc, tôi đang định đợi Lê Minh Quang đi ăn tối thì lại nghe thấy giọng nói của Nguyễn Mỹ ở cửa lớn công ty.
Khi tôi quay lại thì thấy Nguyễn Mỹ đang mặc một bộ váy trắng tinh khôi trông có vẻ rất thanh lịch và thuần khiết, Nguyễn Mỹ quả thật xứng đáng là một minh tinh màn ảnh, mặc quần áo loại gì đều rung động lòng người. “Cô Mỹ có chuyện gì cần tìm tôi sao?”
Tôi nhìn Nguyễn Mỹ đang bước về phía tôi, hững hờ hỏi. “Rốt cuộc cô đã dùng biện pháp gì để quyến rũ Trần Thanh Vũ, nói đi.” Nguyễn Mỹ nổi giận, giơ tay chỉ vào mặt tôi rồi nói.
Tôi trấn tĩnh lại, nắm lấy cổ tay Nguyễn Mỹ, dùng ánh mắt lạnh lùng nói: “Có vẻ như lúc ra ngoài, cô Mỹ chưa kịp uống thuốc nhỉ? Sao lại giống như một con chó điên cắn người vậy.” “Cô dám nói tôi là chó điên sao?”
Nguyễn Mỹ bị những lời nói của tôi xúc phạm, khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên rất khó coi. “Lẽ nào không phải sao?” Tôi chế giễu nhìn Nguyễn Mỹ, nở một nụ cười nhạt.
Nếu dáng vẻ này của Nguyễn Mỹ không phải là một con chó điên thì tôi thực sự không biết loại nào mới gọi là chó điên nữa. “Huỳnh Bảo Nhi, cô đừng đắc ý quá sớm như vậy, người mà Trần Thanh Vũ yêu là tôi. Anh ấy chỉ là nhất thời bị cô mê hoặc mà thôi, anh ấy vẫn sẽ lấy tôi.” Nguyễn Mỹ nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi.
Tôi nghe xong chỉ khẽ hất tóc, tỏ vẻ ngây ngô vô tội nói: “Ồ tôi biết, tôi biết rất rõ là Trần Thanh Vũ yêu cô, hai người sẽ kết hôn và có hạnh phúc viên mãn, xin hỏi bây giờ cô Mỹ chặn đường trước mặt tôi? Bộ dạng ghen tuông như vậy là có chuyện gì? Có vẻ như cô không tự tin vào chính mình sao?” “Huỳnh Bảo Nhi, con chó điểm này, để tao xử đẹp mày.” Nguyễn Mỹ bị những lời nói của tôi làm cho tức điên lên, khuôn mặt méo mó đáng sợ, thậm chí lời nói cũng không được rõ ràng. Tôi tránh những động tác diễu võ giương oai của Nguyễn
Mỹ, nghĩ đến tính cách tao nhã của Trịnh Phương Thảo. Tôi không biết làm thế nào mà tính cách ấy của Trịnh Phương
Thảo lại sinh ra một đứa con hung hăng như Nguyễn Mỹ được?
Nếu để người bên ngoài biết rằng thật ra nữ thần mà bọn họ tôn thờ lại có dáng vẻ như thế này thì không biết bọn họ có cảm thấy thất vọng hay không đây. “Bây giờ tôi không có thời gian ở đây giằng co với cô, Trần Thanh Vũ muốn hủy hôn ước với cô, đây là chuyện của hai người. Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không liên quan gì đến Trần Thanh Vũ cả.”
Tôi không vui nhìn Nguyễn Mỹ, cười chế nhạo: “Đừng ràng buộc tôi và Trần Thanh Vũ với nhau, bởi vì Trần Thanh Vũ đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.”
Anh và Nguyễn Mỹ có hòa hợp hay không cũng không liên quan gì đến tôi. Khi tôi quay người chuẩn bị rời đi thì phía sau đột ngột có một lực đẩy, đẩy tôi đến phía trước, đối diện với tôi là mặt đường. Cả người tôi bị đẩy ngã xuống đường, một chiếc ô tô đang chạy về phía tôi, tôi mở to hai mắt, sắc mặt trắng bệch. Tôi vội vàng lấy tay che bụng, sau đó cả người tôi bị tông trên mặt đường văng ra xa vài mét.
Máu… máu từ khắp cơ thể tôi chảy ra, chảy tràn lan trên mặt đất. “Trời ơi, đụng phải một bà bầu rồi, mau gọi xe cấp cứu đi.” Trong đám đông, tôi không biết ai đã hét lên, tôi ôm chặt lấy bụng mình, cố gắng nhìn về phía đó không xa, tôi đã nhìn thấy sự quỷ quyệt và run rẩy trong đáy mắt Nguyễn Mỹ. “Cứu… hãy cứu lấy con của tôi. Tôi cố gắng ôm chặt lấy bụng, khàn giọng hét lên. “Huỳnh Bảo Nhi.”
Khi tôi bị vây quanh bởi những người qua đường thì có một giọng nói vô cùng căng thẳng, đẩy đám đông sang một bên rồi chạy về phía tôi. Tôi thấy vẻ mặt Trần Thanh Vũ điên cuồng hoảng loạn.
Tôi cố gắng vươn tay nắm lấy cánh tay Trần Thanh Vũ nhưng tôi không còn sức lực, dường như sức lực của tôi đã bị rút cạn trong tích tắc, bây giờ không còn chút sức lực nào cả. “Trần Thanh Vũ… cứu cứu… hãy cứu lấy con của tôi.”
Hơn nữa… nó cũng là con của anh… “Đừng sợ, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay lập tức, đến bệnh viện ngay lập tức.” Hai tay Trần Thanh Vũ run rẩy bế tôi từ dưới đất lên, gầm lên với những người xung quanh đang đứng nhìn: “Cút ngay, cút hết cho tôi, không nghe thấy sao, tất cả cút hết ra cho tôi.”
Con yêu… đừng… đừng đi mà, mẹ sẽ nhanh chóng cứu con thôi, con yêu… Tôi tựa vào lồng ngực của Trần Thanh Vũ, dùng hai tay ôm chặt lấy bụng mình, như người điên tự lẩm bẩm một mình. “Nguyễn Mỹ, em đã làm gì vậy? Anh nói rồi, anh muốn hủy bỏ hôn ước không liên quan gì tới Huỳnh Bảo Nhi cả.”
Khi Trần Thanh Vũ đi ngang qua Nguyễn Mỹ, anh mất kiểm soát gầm lên về phía Nguyễn Mỹ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng giận dữ điên cuồng của Trần Thanh Vũ, trước đây tất cả những thứ tôi nhìn thấy đều là sự từ bi và dịu dàng của Trần Thanh Vũ đối với Nguyễn Mỹ, từ trước tới giờ chưa từng thấy dáng vẻ điên cuồng tức giận của Trần Thanh Vũ như vậy.
Dường như Nguyễn Mỹ bị giọng nói của Trần Thanh Vũ làm cho sợ hãi, khàn giọng nói: “Thanh Vũ, em không có làm gì cả, anh chỉ vì người phụ nữ Huỳnh Bảo Nhi này mà lại đối xử với em như vậy sao?”
Cơ thể của Trần Thanh Vũ sững lại, anh liếc nhìn Nguyễn Mỹ rồi nghiêm nghị nói: “Anh sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện trước. “Cô ấy… sẽ chết sao? Vậy em sẽ trở thành kẻ giết người bị giam cầm sao? Thanh Vũ, anh hãy cứu em.” Nguyễn Mỹ nhìn Trần Thanh Vũ với đôi mắt đỏ hoe.
Ý thức của tôi vẫn rất rõ ràng, chỉ là tôi không còn chút sức lực nào nữa. Cơn đau nhói từ vùng bụng dưới gần như khiến tôi phát điên lên. Nếu tôi còn chút sức lực thì bây giờ tôi nhất định sẽ nhảy dựng lên, tát Nguyễn Mỹ một cái thật dữ dội rồi sau đó lạnh lùng cười nhạo Nguyễn Mỹ.
Đừng giả vờ nữa, mỗi ngày đều giả vờ ngoan hiền như vậy thú vị lắm sao? Tuy nhiên, tôi chỉ có thể hứng chịu cơn đau rồi nằm nghe như thế này, rất lâu sau tôi mới nghe được Trần Thanh Vũ nói điều này với Nguyễn Mỹ. “Việc này anh sẽ có sắp xếp sau.”
Trần Thanh Vũ… anh quả nhiên… yêu Nguyễn Mỹ rất sâu sắc, dù biết Nguyễn Mỹ đáng sợ như vậy nhưng anh vẫn… muốn tiếp tay cho việc ác của Nguyễn Mỹ sao?
Cả người tôi lạnh toát, mông lung mở mắt ra nhưng lại nhìn thấy được vẻ đắc ý trong mắt Nguyễn Mỹ. Ánh mắt khiêu khích của cô ta liếc nhìn tôi, trên mặt vẫn còn nét hoảng sợ khi nãy, cô ta đang muốn nói với tôi rằng cho dù tôi có thể nào đi nữa thì người mà Trần Thanh Vũ yêu sâu đậm trong lòng vẫn mãi là Nguyễn Mỹ mà thôi?
Tôi nhắm chặt mắt, sống chết ôm chặt đứa con trong bụng, trước mặt dần tối lại. … “Me oi… me gi.”
Tôi chìm sâu vào một khoảng trắng mênh mông, một thế giới hư vô mờ ảo, tôi không tìm được lối ra. Khi tôi đang lang thang không ngừng nghỉ thì vào lúc này, tôi lại nghe thấy một âm thanh nhẹ tênh giòn giã.
Tôi nghi ngờ quay người lại thì nhìn thấy một cậu bé trắng trẻo đang khỏa thân đứng sau lưng tôi. Tôi nhìn thấy đứa trẻ này giống hệt khuôn mặt của Trần Thanh Vũ, vừa nhìn thấy đã yêu thích rồi.
Tôi ngồi xổm xuống, chạm vào đôi má mềm mại của đứa trẻ rồi nói: “Con là con của ai vậy? Tại sao con lại ở đây?” “Mẹ… mẹ không cần con nữa rồi sao?”
Đứa trẻ dùng đôi mắt to tròn đáng yêu nhìn tôi với nét buồn khác thường. Tại sao tôi lại không cần con tôi cơ chứ? Tôi vừa đang muốn nói, vào lúc tôi nói tất nhiên cần rồi nhưng cơ thể của đứa trẻ đã dần dần trở nên trong suốt biến vào hư vô.
Tôi hoảng hốt đưa tay ra, muốn giữ lấy đứa con đang dần dần biến mất của mình. “Đừng đi mà…” “Mẹ, mẹ không cần con nữa rồi, mẹ không cần con nữa rồi.” Không… Tại sao tôi lại không cần con của tôi cơ chứ… không… “Đừng… đừng đi mà…” “Bảo Nhi.”
Một giọng nói trầm thấp tao nhã truyền qua bên tai tôi, tôi bỗng mở mắt ra, một tia sáng trắng xẹt qua mí mắt, tôi mới thấy rõ lúc này tôi đang nằm trong bệnh viện. “Rốt cuộc em cũng tỉnh lại rồi, thật sự khiến anh sợ muốn chết, em đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi đấy.”
Tôi còn chưa nhìn rõ tình hình trước mắt thì cơ thể tôi đã bị vòng tay mạnh mẽ của Lê Minh Quang ôm chặt vào lòng. Tôi có chút yếu ớt vô lực nâng cằm lên, khàn giọng nói: “Minh Quang, con… con của em… bây giờ thế nào rồi.”
Cơ thể Lê Minh Quang hơi khung lại, toàn thân căng thẳng. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm tôi, thật lâu sau anh mới trầm giọng nói: “Em nghỉ ngơi thật tốt trước đã… đứa bé… chắc có thể giữ lại được mà.”
Cái gì… ý của anh ấy là gì vậy? Chắc đứa bé có thể giữ được là ý gì vậy? Tôi nhìn Lê Minh Quang, khuôn mặt tái mét đẩy cơ thể Lê Minh Quang ra.
Tôi ôm chặt lấy bụng cảnh giác nói: “Con của em vẫn còn, con của em vẫn còn” “Bảo Nhi, đừng như thế này, đứa nhỏ… đã không còn nữa rồi” Lê Minh Quang thấy tôi như vậy thì không khỏi vươn tay nằm lấy cổ tay tôi nói. “Đừng nói nữa, em không muốn nghe, con của em nhất định vẫn còn đó. Các người đều nói dối tôi, các người lừa tôi.” Tôi như phát điên đẩy tay Lê Minh Quang ra, điên cuồng gào thét với Lê Minh Quang. Lê Minh Quang đứng sang một bên, nhìn tôi với đôi mắt tĩnh lặng có chút bi thương. Sau khi nhìn tôi một lúc lâu, anh mới cụp mắt xuống nói: “Bảo Nhi, anh ở đây, đừng buồn nữa” “Tại sao lại không còn nữa rồi? Em rõ ràng đã bảo vệ đứa bé cẩn thận như vậy, tại sao lại không còn nữa rồi.” Tôi nắm lấy chăn bông bên dưới, mất kiểm soát hét lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.