Thế rồi cuối cùng Đông Quân và Mộng Dao cũng an toàn thoát khỏi đám cháy. Mộng Dao dù mệt lả nhưng vẫn tươi cười
“Em đã nói rồi, chúng ta rồi sẽ thoát ra ngoài sớm thôi”
“Ừm…em nói rất đúng Dao Dao”
Hạo Hiên chạy đến hớt hải hỏi thăm cả hai
“Cậu không sao chứ Đông Quân? Cả em nữa Mộng Dao”
“Chúng tôi không sao hết, có điều chút nữa tôi sẽ phải bàn bạc với cậu một số chuyện”
“Ừm tôi biết rồi”
Băng Nghi khi nhìn thấy Mộng Dao thì mừng đến khóc oà chạy ào đến ôm chầm lấy cô mà sướt mướt
“Tiều Dao Dao, em không sao rồi…hức…chị lo cho em lắm đấy”
“Đúng rồi đấy, anh chị đều rất lo lắng cho em”
Tử Du vừa nói vừa xoa đầu Mộng Dao đang lấm lem bụi bẩn
Đông Quân cởi chiếc áo khoác của mình choàng cho Mộng Dao để cô đỡ lạnh rồi ấm áp nói
“Cảm ơn em rất nhiều Dao Dao, anh yêu em”
Nói rồi anh kéo gần Mộng Dao lại và trao cho cô nụ hôn ngọt ngào coi như đó là một món quà đặc biệt dành riêng cho “Đông phu nhân”
Mọi người xung quanh ai cũng mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc. Băng Nghi cũng lấy hai tay che mắt nhưng vẫn hé một chút để xem, thật đúng là một cảnh lãng mạn. Hạo Hiên cũng cười nhẹ nói với Mộng Dao
“Hãy thật hạnh phúc nhé Mộng Dao”
Mộng Dao cũng gật đầu rồi cười tưoi như hoa. Anh bình minh sáng rọi như một cảnh phim. Nó thật ấm áp và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cuoi-em-dep-nhu-nang-mai/3447008/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.