Sau khi gây gổ to tiếng với nhau thì cả hai nhìn nhau đầy nhăn nhó tức giận. Tử Du thì hậm hực bỏ đi rồi đóng sầm cửa lại, Băng Nghi thì giờ đã rơm rớm nước mắt trên má rồi quỳ xuống nhặt từng mảnh vỡ thuỷ tinh trên sàn
Mộng Dao nói với Hạo Hiên
“Anh giúp em trấn tĩnh Tử Du được không? Còn em sẽ an ủi chị Băng Nghi”
“Được”
Hạo Hiên cũng đi ra ngoài để trấn rĩnh cơn giận của Tử Du. Mộng Dao chạy vội đén giúp Băng Nghi nhặt mảnh thuỷ tinh và lau đi hàng nước mắt cho tiền bối
“Anh ta…thật quá đáng…đã làm sai mà không thèm nói một lời xin lỗi”
“Chắc anh ấy có chút nóng tính nên vậy đó chị, chị đừng khóc nữa”
…
Trong lúc đó Hạo Hiên đi theo Tử Du lên sân thượng bệnh viện. Tử Du bực bội quay lại phía sau hét
“Cậu đi theo tôi làm gì vậy hả Hạo Hiên”
“Anh bình tĩnh chút nào, em đi theo để giúp anh bình tĩnh thôi mà”
“Cậu thì giúp được gì chứ”
Tử Du dựa vào hàng rào thở dài. Anh lấy tay vuốt tóc rồi ngước lên trời nhìn ngắm bầu trời trong veo
“Em nghĩ anh nên xuống xin lỗi chị Băng Nghi, em thấy chị ấy buồn lắm đây”
Tử Du cười khẩy một cái - “Dù cậu nói thế nào tôi cũng sẽ không xuống xin lỗi cô ta đâu, đừng phí thời gian nữa”
Tử Du nhìn Hạo Hiên rồi nói “Tôi đã học cùng với Băng Nghi từ năm cấp một rồi nên tôi đã quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cuoi-em-dep-nhu-nang-mai/3420259/chuong-23.html