Khi Hạo Hiên rời đi được một khoảng thời gian thì Mộng Dao vẫn tiếp tục ngồi đờ đẫn trên giường. Ánh mắt ấy cứ nhìn quanh bốn bức tường trắng tinh trong phòng, dù Hạo Hiên đã căn dặn rằng đừng có suy nghĩ quá tiêu cực nhưng chẳng hiểu sao dù cố gạt bỏ nó đi thì nó lại càng xuất hiện nhiều hơn
Mộng Dao luôn nghĩ sự tồn tại của bản thân đáng lẽ không nên có rồi chợt một suy nghĩ ùa đến như vũ bão. Liệu.... nếu mình biến mất thì có lẽ mọi người sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn chăng
Đúng rồi, chẳng phải tất cả mọi thứ đều là do sự tồn tại của cô mà ra. Mộng Dao ôm đầu miệng lẩm bẩm ngừng trách cứ chính mình
"Vậy..chỉ cần mình tự sát thì sao? Đúng rồi, nếu làm vậy thì chắc chắn mọi người sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn"
Một suy nghĩ thật ngu ngốc đã nảy lên trong đầu Mộng Dao. Với một người bình thường thì họ sẽ nhanh chóng gạt bỏ nó ngay lập tức còn đối với Mộng Dao bây giờ nó chẳng khác gì một cách để giải quyết mọi chuyện
Mắt cô bỗng sáng lên rồi rút kim tiêm khỏi tay. Cô mơ hồ bước đi thật nhanh lên sân thượng của bệnh viện. Mộng Dao lên được ban công rồi trèo ra khỏi hàng rào sắt cản đường của mình, cô ngồi lên phần bên ngoài mà đong đưa chân của mình
Độ cao này có thể khiến người ta choáng váng ngay lập tức. Khung cảnh ban đêm của nơi chốn thành thị thật yên tĩnh và chỉ còn những ánh sáng lấp lánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cuoi-em-dep-nhu-nang-mai/3420250/chuong-14.html