Sa Hạnh như sôi máu nhưng cũng đành nhịn bởi ngày mai là có thể nhổ được cái gai trong mắt rồi
..
Đông Quân bất giác đi đến trước cửa phòng của Mộng Dao. Bản thân anh cũng chẳng hiểu vì sao mình lại đứng ở đây chỉ biết con tim anh đã chỉ dẫn đến đây. Bỗng Đông Quân cảm nhận được một sự lạnh lẽo, u ám lan toả trong phòng của Mộng Dao qua khe cửa. Nó đáng sợ và vô cùng tăm tối, có lẽ do anh tưởng tượng quá nhiều hoặc chỉ là gió từ cửa sổ phòng Mộng Dao mà thôi
Dù đã muốn quay lưng mà đi nhưng một cảm giác bất an đã khiến anh phải mở cửa phòng. Cánh cửa vừa mở thì cơn gió lạnh toát thổi qua mặt Đông Quân, cửa sổ trong phòng Mộng Dao mở toang. Trong căn phòng tối đen kìn kịt, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ ngoài cửa sổ nhờ ánh trăng
Bước một bước anh dẫm phải một viên thuốc khiến nó vữ vụn và quanh nó cũng có vài viên khác vương vãi dưới sàn. Đông Quân nhíu mày vì anh nghi rằng Mộng Dao đã sử dụng lại thuốc ngủ và thuốc an thần
Anh đưa tay bật công tắc đèn bên cạnh. Đông Quân đảo mắt nhìn quanh thì thấy Mộng Dao tóc rũ rợi ngồi co ro trong góc phòng cạnh giường. Xung quanh cô rải rác đầy những viên thuốc ngủ và thuốc an thần. Đông Quân cau mày tức giận tiến đến chỗ Mộng Dao
"Mộng Dao! Sao em sử dụng lại mấy thứ này rồi chẳng phải anh đã bảo không được uống nữa sao!?"
"ĐỪNG CÓ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cuoi-em-dep-nhu-nang-mai/3420246/chuong-10.html