Lúc tan tầm, chân trời sáng lạn ánh tịnh dương.
Phó Dĩ Mạt đi ra khỏi thang máy.
“ Giám đốc Phó, hôm nay không tăng ca sao?”
Cô lễ tân cười, cúi đầu chào Dĩ Mạt. Cô giật mình, lúc này mới nhận ra cô ta đang nói chuyện với mình.
Giám đốc Phó?
Cô tự giễu, cười cười.
Đúng vậy! Hiện tại cô đã là giám đốc bộ phận Đầu tư.
Kỳ thật, cô cũng không biết có nên vui mừng hay không? Nhưng cô lại cảm thấy khá thú vị.
…..
Đứng ở ngã tư đường, cô tự hỏi chính mình hiện tại nên thực hiện lời hứa kia như thế nào?
Chàng trai anh tuấn kia không đơn giản như vẻ bề ngoài anh tuấn của cậu ta.Đáng lẽ ra cô nên cẩn thận hơn mới đúng!
Nhưng khi cậu ta cười rộ lên thì cô chỉ thấy một bộ dáng đơn thuần, vô tâm vô phế. Khi ngủ, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, giống như một cậu bé.
“ Chị Phó, nghĩ chuyện gì mà cười vui vẻ vậy?”
Tiểu Thấm từ phía sau đã đuổi kịp cô, vẫy vẫy tay ở trước mặt cô.
Cười? Có sao?
Phó Dĩ Mạt ngẩn ra, lập tức thu hồi khóe miệng.
“ Chị Phó, muốn chiêu đãi gì đây? Pizza Hut nhé?”
Tiểu Thấm lắc lắc cánh tay cô, ngữ điệu giống như làm nũng.
Gương mặt tươi trẻ, nụ cười đơn thuần, chỉ một chút cơm thôi cũng đổi được một nụ cười sáng lạn như vậy sao? ~ Cô âm thầm thở dài, mỉm cười gật đầu.
…..
Từ trong nhà hàng của Pizza Hut đi ra, nhìn đồng hồ đã là chín giờ tối, Phó Dĩ Mạt đứng ở trước lầu nhà trọ của Tần Nặc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cuoi-deepbluesea/123657/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.