Cảm giác thế nào sau khi tôi rời khỏi phòng thi?
Hoang mang, sợ hãi,... Trái tim tôi cứ day dứt lời nói của thằng Thiên. Nhưng... Tôi cảm thấy lần cố gắng này không phải là vì cuốn tiểu thuyết kia nữa.
Tôi cũng không biết mình đang làm sao, như thế nào. Chỉ là rất rất mong môn Toán được trên 8 điểm mà thôi. Nghĩ đến cái bài Toán ấy, tôi quên chia cho 3, tim tôi càng thêm day dứt. Trái tim cũng có chút không bằng lòng...
Đời có mấy ai ngu ngốc như này chứ? Ngồi ngoài ghế đá, nhìn mấy bông hoa hướng dương đang rung rinh với ánh nắng, mà trái tim vẫn day dứt khôn nguôi...
- Ô kìa. Sao thế?
Thằng Thiên có lẽ nhìn thấy tâm trạng u uất của tôi. Tôi thủ thỉ:
- Không làm bài được. Cái bài số 2 ấy, tao quên chia 3 rồi, tao ngu nhỉ?
Nó phản đối:
- Mày may ra còn nhớ ra chia 3, chứ mấy đứa kia chắc gì đã nhớ.
- Giờ mà nhớ thì còn tác dụng gì nữa...
Tôi cười mà chẳng có chút vui.
Đột nhiên, nó ép má của tôi, nói:
- Mày yên tâm đi, cuốn tiểu thuyết kia vẫn là của mày.
Tôi ngại ngùng xô nó ra, lắp bắp:
- Ờm...Vô thi môn Văn đi, đừng làm tao thất vọng.
- Vâng. Nó ngoan ngoãn.
Sau cuộc nói chuyện đã làm tôi phấn chấn lên phần nào. Ít ra tôi cũng chứng minh được sự chăm chỉ của tôi. Tôi vui vẻ bước vào phòng Ngữ Văn số 203, tiếp tục nỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cuoi-cua-hoa-huong-duong/2712660/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.