Ngày ấy, Huyền Anh đơn côi lạc lõng đi trên con đường đầy hoa. Mưa phùn ướt mái đầu người thiếu nữ, câu từ chối làm tan nát một trái tim.
Thay trong mình một bộ quần áo mới, Huyền Anh chẳng biết phía bên kia đang có một tia lửa phừng phừng đập tan đồ đạc nơi ấy.
Tôi nhìn nhưng hạt mưa, dùi đầu vào chăn.
Chính tôi thích nó, giờ nghe những lời ấy, lại chẳng thể yên lòng.
Liệu bạn dám can đảm nhận lời của một người tốt và cao hơn bạn rất nhiều. Và... cả lời con Khuê nữa...
- Tao xin mày, tao chưa từng xin mày cái gì, chỉ riêng cái này...
Nó khóc, lao vào lòng tôi, ôm chặt.
Lời xin ấy bóp nghẹt trái tim tôi. Tôi và Khuê trên danh nghĩa là chị em họ. Khuê xinh đẹp, giỏi giang, chẳng biết bao nhiêu người ngưỡng mộ nó, nhưng người nó thích từ trước tới giờ là thằng Thiên. Tôi trùng mắt xuống:
- Chỉ vì nó thôi ư?
- Ừ, vì anh ấy tao có thể làm tất cả. Nhưng anh ấy chưa từng một lần nhìn đến tao.
Tôi vẫn còn tỉnh táo, lắc đầu và nói rằng chuyện tình cảm tôi không thể quyết định.
Tôi quay đi, và tiếng gọi vang vọng của nó lại tiếp tục. Nhưng chẳng hiểu thế nào, hôm ấy tôi vẫn quyết định đến nhà nó.
Đập cửa vẫn không thấy ai, tôi liền trèo cổng, xông vào. Mở cánh cửa hồng nhạt là một thảm kịch.
Con Khuê đang thắt một cuộn dây thừng và có ý định tự tử?
Nó đang chới với, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cuoi-cua-hoa-huong-duong/2712633/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.